Nhìn đến Nghi Ninh như thế gấp không chờ được, Dạ Dao Quang cũng không trì hoãn, căn cứ sinh thần bát tự hai người, chọn ra một ngày lành, chính là vào tháng bảy. Còn hai tháng thời gian chuẩn bị, vừa lúc Ấu Ly đã ra ở cữ, Dạ Dao Quang liền toàn quyền giao cho nàng tới xử lý, Dạ Dao Quang có thể một lòng dưỡng thai.
Không có việc gì động chân động tay, nàng liền quan tâm một chút tới nội trạch của Tiêu Sĩ Duệ, đương nhiên nàng sẽ không nhúng tay can thiệp, nàng chỉ là quan tâm Tiêu Sĩ Duệ, cho nên nhân tiện để ý hắn hơn một chút. Sự tình trong nội trạch bọn họ, Dạ Dao Quang sẽ không nhiều lời, nếu như người ngoài muốn tạo thương tổn cho bọn họ, Dạ Dao Quang chắc chắn sẽ không mặc kệ.
Bất quá liên tiếp hai ngày đều là gió êm sóng lặng, Dạ Dao Quang cảm thấy quá bình yên, nàng vô cùng muốn biết Thượng Ngọc Yên cùng Dụ Thanh Tập rốt cuộc là thế nào, thực sự lo lắng hai nàng trúng kế. Ôn Đình Trạm cũng không phải người hay đi hỏi thăm sự tình trong nội trạch cho nên Dạ Dao Quang căn bản không hỏi tới hắn.
Thời điểm nữ nhi Dụ Thanh Tập lễ tắm rửa ba ngày, Dạ Dao Quang vẫn cần đến tham gia. Dù sao cũng là đứa con đầu tiên của Tiêu Sĩ Duệ, tuy rằng không phải con trai, bệ hạ có chút thất vọng, nhưng cũng vô cùng coi trọng, sau khi gội rửa sẽ phong quận chúa, hơn nữa ban danh, gọi Quân Duyệt, tiêu Quân Duyệt.
Trên thánh chỉ thượng đều là những lời thật tâm của hoàng thượng, lễ tắm ba ngày chính là một cao trào. Dạ Dao Quang biết đây một phần cũng là do bệ hạ biết được sự tình ngày ấy phát sinh ngay trong lễ cưới của Tiêu Sĩ Duệ cùng Thượng Ngọc Yên, lấy chương hiển lần này xác nhận địa vị của Dụ Thanh Tập, đồng thời cũng là trấn an Dụ gia.
“Chước Hoa tỷ tỷ, Quân Duyệt, tên này tốt không?” Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại Dạ Dao Quang cùng Dụ Thanh Tập, Dụ Thanh Tập mở miệng hỏi.
“Bệ hạ đã ban danh, làm sao có thể không tốt?” Dạ Dao Quang cười nói.
“Chước Hoa tỷ tỷ biết rõ ta ám chỉ không phải là ý này.” Dụ Thanh Tập dưỡng sức ba ngày, sắc mặt cũng có chút hồng nhuận, nhìn qua khôi phục không ít.
“Ngươi lo lắng cái gì chứ?” Dạ Dao Quang buồn cười lắc đầu, “Bệ hạ tất nhiên là dựa theo Khâm Thiên Giám, tính sinh thần bát tự của Duyệt tỷ nhi mới có thể định ra tên này.”
“Ta vẫn là tin Chước Hoa tỷ tỷ hơn.” Dụ Thanh Tập tất nhiên biết được bệ hạ lấy tên sẽ không chỉ là ngẫu nhiên, càng không thể là thích thế nào đặt thế đó.
“Tên này cực kỳ tốt, ngươi yên tâm đi.” Tiêu Quân Duyệt là nàng nhìn ra nữ nhi, sinh thần bát tự nàng cũng là người rõ ràng nhất. Thời điểm trở về nàng cũng đã tính quá, Hưng Hoa Đế ban cho tên này không tính là thượng giai, nhưng cũng là cực tốt, mấu chốt là ngụ ý tốt.
Dạ Dao Quang xem tên thứ này chỉ cần không quá xấu là được, ngụ ý con người sinh ra chỉ có một hai phần là do trời định, một nửa còn lại là nỗ lực của bản thân.
“Nếu Chước Hoa tỷ tỷ nói tốt, vậy chính là tốt.” Dụ Thanh Tập lại nói, “Vậy Chước Hoa tỷ tỷ cho Duyệt tỷ nhi của chúng ta một nhũ danh đi.”
Dạ Dao Quang cúi đầu nhìn tiểu hài tử ngủ say, từ trong lòng đem lễ vật cho nàng lấy ra, là một miếng bạch ngọc tạo hình con trâu nhỏ, rất tinh xảo, ước chừng chỉ như một viên đậu tằm nhỏ, hơi mỏng, dùng tơ hồng xâu vào, Dạ Dao Quang đem treo trên tã lót: “Nhũ danh là Thấm Nhi đi, phiến ngọc này chính là A Trạm tự mình khắc ra, ta tự mình khai quang, trước ba tuổi cho nàng mang theo bên người, nhất thiết không thể đánh rơi.”
“Ta làm nương thay Thấm Nhi cảm ơn Chước Hoa tỷ tỷ.” Dụ Thanh Tập mỉm cười, nhu hòa nhìn nữ nhi của mình.
Lúc này đại nha hoàn của Dụ Thanh Tập sắc mặt không tốt đi vào, nhìn thấy Dạ Dao Quang ở đây muốn nói lại thôi.
“Có cái gì ngươi cứ nói thẳng, Chước Hoa tỷ tỷ không phải người ngoài.” Dụ Thanh Tập nhìn dáng vẻ của nha đầu này, không khỏi mở miệng nhẹ mắng.
“Hồi bẩm Vương phi, Tây Uyển trắc phi lại tới cầu kiến.” Nha hoàn vội vàng mở miệng nói.
“Nói cho nàng ta biết, ta thân mình không tốt, không gặp.” Dụ Thanh Tập sắc mặt bình đạm nói.
“Dạ vâng.” nha hoàn liền vội vàng lui ra.
“Lại tới?” Dạ Dao Quang nhìn về phía Dụ Thanh Tập.
“Từ trước ngày ta tỉnh lại, nàng ta mỗi ngày đều sẽ tới thỉnh an kính trà, nhưng ta đến bây giờ cũng chưa từng thấy mặt mũi nàng ta ra sao.” Dụ Thanh Tập cũng không giấu giếm Dạ Dao Quang, “Bất quá nàng ấy mỗi ngày chờ ở bên ngoài nửa canh giờ, sau đó mới trở về.” Nhíu mày, Dụ Thanh Tập dừng một chút nói tiếp, “Ta thật không hiểu nàng ta muốn cái gì, nàng ta không kêu oan, cũng chưa từng mất lễ nghĩa, càng chưa từng quỳ gối tại chính điện để cầu kiến ta giải thích sự tình, mỗi ngày đều tới rồi đi như vậy.”
“Ngươi cũng không thể cả đời tránh mặt.” Dạ Dao Quang thở dài nói.
“Tất nhiên là không thể, ta là chính phi, ta hiện tại có thể dựa vào lý do vừa mới sản tử, nhưng rốt cuộc thời gian ở cữ cũng phải hết, trà của nàng ất ta sớm muộn gì cũng phải uống.” Dụ Thanh Tập đạm thanh nói, “Chẳng qua là hiện tại không muốn nhìn thấy nàng ấy thôi.”
“Vì sao không muốn nhìn?” Dạ Dao Quang cảm thấy phản ứng của Dụ Thanh Tập có chút không đúng, thoạt nhìn đối với Thượng Ngọc Yên cũng không có nhiều sự chán ghét cùng thù hận, chỉ có cố tình lạnh nhạt.
“Việc ngày ấy ta đã suy nghĩ rất nhiều, hẳn là không phải nàng ta làm ra.” Hai mắt Dụ Thanh Tập nhìn bâng quơ phía trước, “Nếu như nàng ấy muốn hại ta, cũng không nên ra tay ngay trong ngày đại hôn của bản thân, nàng có bản lĩnh như vậy, đợi sau khi thành hôn rồi kính trà cũng là thỏa đáng. Không có Chước Hoa tỷ tỷ ở đây, ta tất nhiên khó thoát vận rủi.”
Dạ Dao Quang kinh ngạc, nàng chưa từng nghĩ đến Dụ Thanh Tập còn có thể đủ lý trí suy nghĩ như thế này.
Đối với ánh nhìn của Dạ Dao Quang, Dụ Thanh Tập tiếp tục nói: “Ta là một mẫu thân, chắc chắn không muốn có người động tới hài tử của ta, chứ đừng nói tới âm mưu quỷ kế. Có lẽ là bởi vì ta cùng Thấm Nhi đều bình an, ta mới lý trí suy nghĩ tới duyên cớ.”
“Nếu ngươi cho rằng không phải nàng ấy, vì sao lại không muốn gặp?” Dạ Dao Quang càng khó hiểu.
“Ta muốn xem xem nàng ta rốt cuộc là người như thế nào, ta dù sao vẫn là bởi vì nàng ấy nên mới lâm vào cảnh hiểm, chỉ đơn thuần là không muốn gặp.” Dụ Thanh Tập thực tùy hứng nói, “Dù sao hiện tại ta cũng là người đang chiếm lý, có thể nhỏ mọn chút thì cứ nhỏ mọn thôi.”
Lý do này làm Dạ Dao Quang dở khóc dở cười: “Nếu trong lòng người đã có tính toán, ta cũng không cần phải nhiều lời nữa.”
Dạ Dao Quang nói xong, Dụ Thanh Tập bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng hỏi: “Chước Hoa tỷ tỷ, nếu ta không có suy nghĩ cẩn thận, tỷ có phải sẽ đến nói với ta nàng ấy không phải hung thủ?”
Dạ Dao Quang bị hỏi câu này có chút bất ngờ tới trố mắt, chợt cười lắc đầu: “Sẽ không, ngươi có thể hiểu minh bạch đó là vì ngươi là người hiểu lý lẽ thông tuệ. Nếu ngươi nghĩ không rõ thì cũng là chuyện thường tình. Ta sẽ không tới khuyên ngươi, bởi vì chỉ như lửa cháy đổ thêm dầu, là đâm thêm một mũi dao lên ngực ngươi.”
Dù cho nàng lo lắng cho Dụ Thanh Tập cùng Thượng Ngọc Yên từ đây đấu đến ngươi chết ta sống, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới ở trước mặt Dụ Thanh Tập vì Thượng Ngọc Yên mà nói đỡ, mặc dù đó là chân tướng. Người không trải qua cảm giác đau đớn cùng sự sợ hãi thì không có tư cách đi yêu cầu người khác vì chân tướng mà rộng lượng khoan dung.
“Ta lại cho rằng, Chước Hoa tỷ tỷ hôm nay sẽ tới khuyên ta.” Dụ Thanh Tập thấp giọng nói.
- ---------
Cuối tuần Rose về quê rồi nên up chương nốt ngày mai nhé...