Nếu đã lựa chọn đi trên con đường này, đã có địch nhân, Dạ Dao Quang chưa bao giờ là loại người nếu bị địch nhân làm hại liền đi oán trách hắn. Nói rõ là đối địch, tất nhiên là ích lợi xung đột, ngươi đối với người khác tàn nhẫn độc ác là đương nhiên, người khác đối với ngươi đó là thiên lí bất dung sao?
Dạ Dao Quang nói không có một chút do dự, thậm chí không có một chút miễn cưỡng. Tâm tư Đơn Cửu Từ vô cùng phức tạp. Nàng thực sự khác biệt. Hắn đã gặp rất nhiều nữ tử, nhưng phần lớn đều bên ngoài trong sáng bên trong lả lướt. Phàm là gặp một chút bất công, liền sẽ oán trời trách đất như người cả thế gian đều quay lưng trù dập tới đứng dậy không nổi.
Lại không biết hỏi chính mình, thế gian này người không thân cũng chẳng quen, vì sao không thể làm ngươi thất vọng?
Bình tĩnh đến mức gần như tuyệt tình, làm lòng Đơn Cửu Từ có một chút đau. Hắn cũng biết lời nàng nói còn có một tầng ý tứ khác, chính là làm hắn minh bạch, giữa bọn họ không có bất cứ giao tình gì.
“Nếu Ôn phu nhân thông tình đạt lý như thế, Đơn mỗ cũng không uổng công làm người tốt, sắc trời không còn sớm, đa tạ Ôn phu nhân cùng hầu gia thịnh tình tương đãi, Đơn mỗ xin cáo từ trước, ngày khác lại mời lại hầu gia cùng Ôn phu nhân.” Đơn Cửu Từ điều lại cảm xúc, chắp tay với Dạ Dao Quang.
“Đơn công tử đi thong thả, ta thân mình không tiện, không thể đưa tiễn.” Dạ Dao Quang đứng lên khách khí nói.
“Vừa lúc chúng ta cũng muốn trở về, chúng ta đưa Đơn công tử một đoạn.” Văn Du luôn chú ý nhất cử nhất động của Đơn Cửu Từ với Dạ Dao Quang, vừa nghe được lời này liền đứng dậy nói.
“Cũng được.” Dạ Dao Quang mỉm cười gật đầu.
Rồi sau đó những người khác cũng cùng nhau cáo từ, Dạ Dao Quang nhìn bọn họ rời khỏi sau đó báo Nghi Ninh tìm người dọn dẹp sân, nàng đưa theo Nghi Vi hướng tới thư phòng. Vừa mới đi đến cửa sân, liền nhìn thấy Ôn Đình Trạm cùng Vệ Kinh đi ra.
“Tan rồi sao?” Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang liền biết những người khác khẳng định đều đi rồi.
“Phải, đều đi rồi.” Dạ Dao Quang gật đầu, “Có phải phát sinh cái đại sự?”
Dạ Dao Quang cảm thấy sự tình có thể làm Ôn Đình Trạm sốt ruột tự mình đi xử lý tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, cho nên phá lệ quan tâm.
Ôn Đình Trạm nắm lấy tay nàng, hướng hoa viên kéo nàng đi: “Chúng ta đi tiêu thực.”
Nghi Vi cùng Vệ Kinh liền hiểu nên không theo sau.
“Là chút việc của Hoàng gia.” Kéo Dạ Dao Quang đi xa một đoạn Ôn Đình Trạm mới mở miệng nói, “Lúc này mới tra ra thông tin Hoàng gia, đúng là có không ít miêu nị, Hoàng Kiên thế nhưng cùng Nam Cửu Vương lui tới bí mật.”
Nếu không phải vì trận này hai bên đều chú ý, thật đúng là suýt nữa nhìn không ra. Một người ở Vân Nam, một người ở Thanh Hải, cách nhau gần năm ngàn dặm. Một là hoàng đệ, một là thổ hoàng đế, hai người thế nhưng liên thủ, chỉ sợ sau khi quấy đục nước, ai thành hoàng chính là phải dựa vào bản lĩnh.
“Quyền lợi thật đúng là thứ làm con người u mê. Cả hai đều là nửa thân mình chôn đến đất người, thế nhưng còn có dã tâm lớn như vậy.” Dạ Dao Quang không khỏi lắc đầu thở dài.
“Người có chí hùng tâm tráng sẽ không cúi đầu đợi qua năm tháng, cho dù là tới khắc sinh mệnh cuối cùng mới có thể khoác hoàng bào, bọn họ cũng sẽ cảm thấy mọi hy sinh đều đáng giá.” Ôn Đình Trạm đối với Dạ Dao Quang nói, “Hoàng Kiên này nhìn thì ngang ngược, hành sự phóng đãng không cố kỵ, nếu không phải hắn năm nay lộ sơ hở, ngay cả ta suýt nữa cũng bị hắn lừa gạt.”
“Hắn năm nay đã làm gì?” Trực giác nói cho Dạ Dao Quang, hành động này mới là nguyên nhân làm Ôn Đình Trạm sốt ruột muốn đích thân đi Tây Ninh.
“Hắn đem tiền thu thuế năm nay của Thanh Hải tham ô làm quân lương.” Ôn Đình Trạm trả lời.
“Thật to gan!” Dạ Dao Quang không thể tưởng tượng, “Triều đình năm nay không phát quân lương sao?”
“Là ta động tay chân.” Ôn Đình Trạm thấp giọng cười nói, “Từ năm chúng ta đi núi Côn Luân, nhìn thấy con đường nhỏ của Tây Ninh phủ, ta liền bắt đầu xuống tay chú ý để Hoàng Kiên này cáo già. Mấy năm nay hiệu quả cực nhỏ, đôi lúc cảm thấy đối với người này hơi có chút không biết nên lý giải như thế nào. Cho nên, năm trước tại đại chiến Lưu Cầu, ta làm quân lương Thanh Hải chậm lại một tháng, ta là muốn thử một phen thái độ của hắn ra sao.”
Lại không nghĩ tới, thử một chút nhưng thu hoạch không tồi. Vì lung lạc quân tâm, Hoàng Kiên tham ô tiền thu thuế, cử động duy nhất này làm bệ hạ cực kỳ bực bội, lúc này nếu bệ hạ trọng trách Hoàng Kiên, như vậy binh lính Thanh Hải sẽ hoàn toàn cho rằng Hoàng Kiên mới là người một lòng vì bọn họ.
“Một tháng không phải thời gian dài, nhưng Hoàng Kiên đóng giữ Thanh Hải nhiều năm như vậy, hắn không có khả năng không có cách nào trấn an quân tâm.” Dạ Dao Quang cảm thấy đây không giống tác phong của con cáo già xảo quyệt.
“Chính như Dao Dao suy nghĩ, hắn là nửa thân mình đã xuống mồ, hắn đã chờ không nổi.” Ôn Đình Trạm để Dạ Dao Quang ngồi ở phía trên xích đu, đứng ở phía sau nàng nhẹ nhàng đẩy, “Hắn là đánh cuộc, đánh cuộc bệ hạ vừa mới thu phục Lưu Cầu là lúc khí phách phong hoa hết sức, không chấp nhận được hành động như vậy của hắn. Mà hắn đóng giữ Thanh Hải nhiều năm, bệ hạ cũng không thể dễ dàng đổi người khác, có phán tội danh cũng không thể đến tận đây. Thả bệ hạ muốn thật là bởi vậy thay đổi hắn, chỉ sợ mười vạn đại quân Thanh Hải liền thật sự thành quân của Hoàng gia,. Mà điều hắn muốn cũng là kết quả này.”
“Hắn đây là ở cố ý chọc giận bệ hạ, mục đích gần thêm một bước để được mười vạn quân Thanh Hải ủng hộ.” Dạ Dao Quang lúc này mới hiểu được, “Muốn cho bệ hạ nuốt xuống khẩu khí này cũng là rất khó.”
Vốn chính là thời điểm vui mừng nhất, cố tình chọn ngay lúc này hất cho bệ hạ một chậu nước lạnh, hơn nữa bệ hạ vẫn là thiên hạ chí tôn, không thể không nói Hoàng Kiên này bàn tính rất khá. Nhưng nề hà hắn gặp gỡ Ôn Đình Trạm: “Là chàng làm Sĩ Duệ khuyên bệ hạ lui một bước.”
Lúc này Ôn Đình Trạm không có khả năng tự mình ra mặt khuyên bảo, bởi vì bệ hạ sẽ không nghe lời hắn. Chỉ có Tiêu Sĩ Duệ, chờ đến Tiêu Sĩ Duệ đem lợi và hại phân tích ra tới rõ ràng, ngược lại sẽ làm bệ hạ càng thêm vui mừng, bởi vì thấy Tiêu Sĩ Duệ đã có ánh mắt của đế vương.
“Đừng đem Sĩ Duệ biến thành con rối.” Ôn Đình Trạm dở khóc dở cười, “Không cần ta đề điểm, Sĩ Duệ sau khi biết được việc này liền tiến cung khuyên bệ hạ, thậm chí làm bệ hạ hạ một đạo thánh chỉ khen thưởng Hoàng Kiên trước mặt đại quân Thanh Hải. Trong thánh chỉ trọng điểm chính là chỉ ra tướng sĩ là kiếm khiên của đất nước, là tường thành cần bảo vệ.”
“Chàng thật là quá xấu rồi.” Dạ Dao Quang đã có thể tưởng tượng đến thời điểm Hoàng Kiên đứng nghe thánh chỉ như thiên sứ niệm đạo, hẳn là sắc mặt biến ảo vô cùng.
Rõ ràng tức giận đến muốn giết người, nhưng lại phải cảm kích tới rơi nước mắt khấu tạ hoàng ân. Mà một đạo thánh chỉ này, là có thể đủ làm sĩ tốt đều minh bạch bệ hạ xem trọng bọn họ đến cỡ nào. Bất quá chỉ là chậm bọn họ một tháng quân lương, bệ hạ đã cố ý hạ chỉ trấn an, mọi sự cảm kích của bọn họ trong nháy mắt đều sẽ chuyển qua bệ hạ.
Hoàng Kiên chẳng khác nào vì bệ hạ làm áo cưới, không chiếm được nửa điểm tiện nghi. Thời đại này tư tưởng trung quân cực kỳ ăn sâu vào trong tâm trí, trừ phi là thiên tử bất nhân ngu ngốc, nếu như coi binh linh là cơ sở trong mắt, bọn họ chính là thần dân của bệ hạ. So với Hưng Hoa Đế, Hoàng Kiên tính cái gì?
“Lần này ta được cử đi chính là muốn đánh thức hắn, làm hắn tận mắt nhìn thấy giữa quân và thần chênh lệch thế nào.” Ôn Đình Trạm than nhẹ một tiếng, “Đáng tiếc……”
“Hắn chẳng những không biết tới hảo ý của chàng, ngược lại càng khơi dậy bất mãn trong lòng, cho nên gấp không chờ nổi liên hệ Nam Cửu Vương, đem chuyện của Nam Cửu Vương cũng bại lộ ở trong tay của chàng.” Dạ Dao Quang giương mắt nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
Người nam nhân này, mọi việc phong vân càn khôn đều có thể nắm trong tay, có lẽ chỉ cần hắn muốn giang sơn Tiêu gia thật sự chỉ cần qua một thời gian như nói chuyện phiếm là có thể đủ đổi chủ.