Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Đình Trạm vừa được hôn một cái nên trong lòng rất vui, bảo Vệ Kinh đến nha phủ lần nữa để truyền tin, không phải vì thể diện của Chử đế sư lớn mà là vì Tri phủ Tây Ninh là môn sinh của Chử đế sư. Nếu không Ôn Đình Trạm cũng không ngại lấy thân phận của Tiêu Sĩ Duệ để giúp hôn thê một tay. Đất này là của phủ Tây Ninh. Đợi bọn họ ăn xong bữa trưa thì Tri phủ Tây Ninh đã phái thông phán Tây Ninh đích thân dẫn người đến tìm Ôn Đình Trạm.

“Ôn công tử, ta họ Lỗ, là thông phán Tây Ninh”. Người đàn ông này có thân hình khá vạm vỡ, cao lớn khôi ngô lại có râu quai nón, hai mắt có thần nhưng lại không tỏ ra quan uy với Ôn Đình Trạm.

“Lỗ đại nhân, khiến ông cực khổ đến đây rồi!” Ôn Đình Trạm vì không muốn để lộ ra thân phận của Tiêu Sĩ Duệ nên chỉ báo lên hai chữ Ôn Doãn, bất luận là Bảo Định, quận Dự Chương hay Trung Châu đều cách Thanh Hải rất xa, vì thế mà tên tuổi Ôn Đình Trạm vẫn chưa truyền xa được đến vậy.

“Ôn công tử có việc gì xin cứ nói, bọn ta phụng lệnh của Tri phủ đại nhân là phải nghe theo sự sắp xếp của Ôn công tử”. Lỗ thông phán rất vui vẻ nói.

“Học trò cần Lỗ đại nhân mang theo người đến canh giữ ở một nơi trong vòng năm ngày, ngày đêm đều phải canh giữ không được vắng mặt”. Ôn Đình Trạm ôn hòa nói, thấy Lỗ thông phán nhăn mày nên cậu nói tiếp:

“Nơi đó ở trên núi, xung quanh đều không có thôn xóm nên sẽ không làm phiền đến người dân. Còn về học trò thì không tiện để lộ, chỉ là ăn gió nằm sương nên đành phải trông cậy vào Lỗ đại nhân và các vị sai dịch đại ca cực khổ mấy ngày rồi!”

“Chỉ cần canh giữ năm ngày và không cho phép người khác đến gần đúng không?” Lỗ thông phán xác nhận lại.

“Đúng vậy!” Ôn Đình Trạm gật đầu.



“Lỗ đại nhân, việc này tuy nhỏ nhưng nó có thể ảnh hưởng đến vận thế của cả Tây Ninh nên mong Lỗ đại nhân cố gắng dốc hết công sức canh giữ cẩn thận!”

Vừa nghe đến việc chuyện này ảnh hưởng đến vận thế của cả Tây Ninh thì Lỗ thông phán có chút không tin nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ôn Đình Trạm, hơn nữa không biết trong lời nói đó có một sức thuyết phục gì mà khiến ông không thể không tin. Sau lưng của đối phương là Chử đế sư mà đế sư lại là người mà bọn họ luôn ngưỡng mộ bấy lâu nên ông đành tạm tin. Chẳng qua cũng chỉ phải canh giữ có mấy ngày, nếu không phải là như vậy thì coi như là giữ thể diện cho đế sư vậy.

Vì vậy Lỗ thông phán chắp tay nói: “Xin Ôn công tử yên tâm, ta nhất định sẽ phái người canh giữ cẩn thận năm ngày này!”

Tiễn Lỗ thông phán xong, Ôn Đình Trạm lại đưa Dạ Dao Quang đến tửu lầu tốt nhất ở phủ Tây Ninh rồi đặt bàn ăn ngon nhất đủ cho năm ngày, bảo tiểu nhị của tửu lầu mỗi ngày vào đúng giờ đó thì mang tới.

“Chàng thật hiểu chuyện!” Dạ Dao Quang liếc mắt rồi khen Ôn Đình Trạm.

“Muốn ngựa chạy nhanh thì đương nhiên phải cho ngựa ăn no rồi!” Ôn Đình Trạm cười nhẹ.

Bàn tiệc như vậy đừng nói đến là nha dịch trông coi mà đến cả bản thân Lỗ thông phán cũng chưa chắc một tháng lại cam lòng ăn tới năm lần được. Thứ béo bở ở Thanh Hải không có nhiều, mà thông phán chỉ thuộc hàng ngũ phẩm nên bổng lộc một năm cũng chỉ một trăm lượng bạc. Mức bổng lộc này đã là đãi ngộ cao nhất so với các triều đại trước rồi, sinh hoạt của một gia đình có già có trẻ thì một bữa cơm cũng chỉ mất ba lượng bạc nên đủ để chi trả chi phí sinh hoạt của một nông hộ trong một năm.

Tục ngữ có câu, đã nhận lợi ích từ người khác thì phải làm việc cho người đó. Ăn toàn đồ ngon như vậy, bọn họ không tận tâm làm việc cũng không được. Chuẩn bị xong tất cả, bọn họ mới đến Hải Tháp tự.

Hải Tháp tự nằm ở giữa núi Liên Hoa trấn Lỗ Sa, bọn họ cưỡi ngựa đi nên một dòng người chỉ mất một canh giờ đã đến nơi. Chùa chiền ở Hải Tháp tự vẫn mang kiến trúc thế núi, do rất nhiều đền, kinh đường, tháp Phật, tăng xá hợp thành. Bố cục chặt chẽ, kiến trúc nguy nga, xanh vàng rực rỡ, khí thế to lớn, là một trong sáu ngôi chùa lớn nổi danh của Phật giáo Tây Tạng Gelug.

Chỉ có điều trong chùa phần lớn là dân tộc Tạng, đây mới là một trong những nguyên nhân mà ngay từ đầu Dạ Dao Quang đã không nghĩ tới, ngoài ra Đạo và Phật là hai tôn giáo lớn. Sự giao tiếp của cô với trụ trì của Hải Tháp tự bị ngăn cách bởi tiếng dân tộc, cô cũng không biết tăng nhân của Hải Tháp tự có đồng ý giúp hay không.

Cho dù thái độ của người Tạng đối với người Hán như thế nào thì người Hán đến Hải Tháp tự vẫn rất nhiều. Tăng nhân ở đây đều là Lạt ma vì thế mà cách ăn mặc của bọn họ so với tăng nhân ở Trung Nguyên sẽ không giống nhau.



Ôn Đình Trạm dẫn mọi người đi thắp hương rồi thêm tiền nhang đèn, xong xuôi cậu mới đi tìm sa di để hỏi về việc của trụ trì Hải Tháp tự. Thì ra pháp hiệu của trụ trì là Ích Tây, trong ngôn ngữ của người Tạng thì Ích Tây có nghĩa là thông minh.

Lúc Ôn Đình Trạm có ý muốn được cầu kiến Ích Tây trưởng lão thì sa di bảo Ôn Đình Trạm ngồi chờ một lát để hắn đi báo lại một câu, sau đó còn nói Ích Tây trưởng lão rất khó có thể gặp được.

Trưởng lão là tên gọi thể hiện sự tôn kính đối với tăng lữ Phật giáo Tây Tạng.

Một lát sau tiểu sa di đã quay lại nói Ích Tây trưởng lão đang truyền giáo nên rất xin lỗi.

Đám người Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cũng không miễn cưỡng nũa, đây không phải là tỏ ý bận rộn bởi từ xưa đến nay người người đều muốn nhìn thấy cao tăng. Nếu mỗi một người đều gặp thì e là bọn họ dù mỗi giây gặp một người cũng không gặp hết được. Không gặp được Ích Tây nên mọi người chỉ có thể tìm tạm một nơi nào đó dừng chân. Tiểu sa di đã sắp xếp ổn thỏa phòng cho bọn họ, bởi hôm nay số người nghỉ chân tại đây rất nhiều nên thiền phòng không đủ, vì thế mà sa di rất xin lỗi vì phải để bọn họ hai người ở một phòng.

“Mùi vị thức ăn ở đây rất đặc biệt”. Tần Đôn và Càn Dương cắm đầu vào ăn.

“Chàng quyên góp nhiều tiền nhang đèn như vậy thật là đúng đắn!” Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm nói.

Nếu không cô sẽ thấy ngại khi tiếp tục ở lại đây thế này, nhìn hai người kia ăn không biết biến thành bộ dạng gì.

Ôn Đình Trạm cười một tiếng: “Đúng, không sai, ta cũng phải ăn thử xem thế nào!”

“Ta nghĩ vị Ích Tây trưởng lão này chắc là không muốn gặp chúng ta”. Văn Du vừa ăn vừa nói.

“Vốn dĩ mọi người bất đồng tôn giáo, đã thế lại đến tìm như vậy thì khác gì là một điều phiền phức. Nếu vị Ích Tây trưởng lão này là một người Phật pháp cao thâm thì nhất định sẽ hiểu được ý đồ của mọi người. Theo lời tiểu Khu nói, nếu người này nuốt long mạch thì cũng chỉ là phá hủy một ngọn núi nhỏ chẳng có liên quan gì đến ông ấy cả, nó chỉ là núi lở thôi. Hà tất chúng ta phải tham dự vào để làm hỏng quy tắc của chính ông ấy!”



“Chúng ta không quen thuộc nơi đây!” Ôn Đình Trạm nhìn Văn Du nói:

“Từ trước đến nay ta chưa từng hy vọng Ích Tây trưởng lão sẽ can dự vào chuyện này, ta chỉ cần ông ấy nói ra một người có thể can dự vào chuyện này mà thôi!”

“Việc này không có vấn đề gì cả”. Tiêu Sĩ Duệ gật đầu.

“Tuy nói nơi đây là thánh địa của Phật giáo nhưng chưa chắc đã không có người tu Đạo. Tuy tôn giáo của hai người khác nhau nhưng cuối cùng cũng là người có một nửa tôn giáo nên muốn ông ấy chỉ điểm một chút thì cũng được!”

“Gặp được ông ấy mới là chuyện khó, nhìn thái độ của ông ấy hôm nay là đủ biết rồi”. Văn Du vẫn không vui.

Dạ Dao Quang sao lại không biết, trong lòng cô cũng đang nặng trịch nhưng những chuyện như vậy cũng đã gặp qua rồi, tóm lại thì vẫn không thể buông bỏ được. Cô lại không phải người xuất gia, những người đồng đạo dùng cách như vậy để tu luyện còn đáng hận hơn so với tu tà. Những người tu tà đạo chí ít còn quang minh chính đại thừa nhận mình tu luyện tà đạo rồi làm việc ác. Những người làm hao tổn long mạch, lại còn muốn đổi trắng thay đen còn không bằng những kẻ tu luyện tà đạo.

Linh khí của long mạch chính là do linh khí trong trời đất ngưng tụ lại mới có thể hình thành. Mà người chôn bảy cây thiết chùy, sau khi hút linh khí long mạch xong thì sẽ phải chịu trời phạt.

Làm kỹ nữ mà vẫn còn muốn được lập bàn thờ, loại người như vậy không loại bỏ thì sau này có thể vì được nhiều lợi ích mà làm ra những việc nham hiểm. Cô không phải là người vệ đạo, vẫn là câu nói kia, nếu như thấy việc gì đó không liên quan đến mình thì nên để nó sang một bên, coi như mình không biết và mãi mãi không thèm đả động đến. Nếu mỗi người đều nghĩ như vậy thì ai sẽ là người trừ ma vệ đạo? Ai sẽ là người giúp đỡ chính nghĩa? Những người trên đời này sẽ trở nên lạnh nhạt như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK