“Đúng thế.” Ôn Đình Trạm gật đầu, sáu tòa đảo nơi này hình dạng đều có sự khác nhau. Đảo phía trước, Ôn Đình Trạm đã nhìn qua hình dáng, đúng là hòn đảo mà Mạch Khâm chỉ vào, tuy rằng hình vẻ rất nhỏ nhưng có thể dựa theo đoạn đường bọn họ đã đi qua, cũng không sai biệt lắm với vị trí Mạch Khâm chỉ ra.
“Sắc trời đã dần tối, chúng ta tạm thời ở trong này nghỉ tạm, ngày mai lại khởi hành.” Thương Liêm Súc nhìn sắc trời nói.
Mọi người đã trải qua cả một ngày này đều có chút mệt mỏi, phía trước cũng không biết nguy không như thế nào, vẫn nên nghỉ lại một đêm để duy trì sức lực.
Đêm nay, mọi người được nghỉ rất an tường, duy độc Ôn Đình Trạm rõ ràng trong tay còn có phù triện của Tô Bát, rõ ràng từ sau khi phù triện này đến tay, hắn không còn mơ thấy tiểu quỷ kia, nhưng một đêm này tiểu quỷ lại tiến vào mộng của hắn. Ôn Đình Trạm từ trong mộng bừng tỉnh, sắc mặt có chút quái dị.
“A Trạm, chàng lại gặp ác mộng?” Dạ Dao Quang cũng bị tỉnh giấc, vội vàng khẩn trương hỏi.
Ngoại trừ thời điểm vừa mới vào đảo, Ôn Đình Trạm đã vài lần bừng tỉnh từ trong mộng, lần này vừa tỉnh liền sợ hãi, Dạ Dao Quang có dự cảm không tốt. Một người gặp ác mộng liên tục, thực không phải là chuyện tốt đẹp gì. Ôn Đình Trạm lại không có Âm sát chi khí quấn thân, Dạ Dao Quang hoàn toàn không nghĩ ra vấn đề là từ đâu.
“Ta không sao, đích xác mơ thấy một ít vật không sạch sẽ, có lẽ là hôm qua gặp phải khí Âm sát.” Ôn Đình Trạm tinh thần vẫn còn tốt, tuy rằng tiểu quỷ kia vào trong mộng của hắn, nhưng không gây thương tổn tới hắn.
“Chàng không gạt muội chứ?” Dạ Dao Quang nhìn kỹ hỏi.
“Chỉ là thấy một con quỷ trong mộng thôi.” Ôn Đình Trạm lạnh nhạt nói.
“Nó có nói với chàng cái gì không?” Dạ Dao Quang tiếp tục truy vấn.
“Không có gì.” Ôn Đình Trạm không do dự trả lời.
“Bên cạnh chàng có Dương châu, làm sao quỷ có thể tiến vào trong mộng?” Dạ Dao Quang hoài nghi muốn cầm Dương châu xem xem.
Ôn Đình Trạm lo lắng vọt tới cổ họng, vừa đúng lúc này, Mạch Khâm xa xa hô một tiếng: “Các ngươi mau đến xem xem.”
Tất cả mọi người bỗng nhiên đứng lên chạy qua, Mạch Khâm vừa rửa mặt trở về đứng thấy ngay một tấm bia mộ bên cạnh. Tới khi bọn họ tới trước mặt Mạch Khâm mới nhìn rõ tấm bia đá, bất quá chữ trên tấm bia đá bị phong sương ăn mòn.
“Đây là một ngôi mộ.” Vân Dậu không hiểu nhìn quanh bốn phía, “Đảo này không có người sống, đã có một ngôi mộ.”
“Có lẽ là có người gặp biến cố, đột tử ở trên biển, người thân bọn họ chỉ có thể đưa bọn họ chôn ở chỗ này.” Mạch Khâm phỏng đoán nói.
Ôn Đình Trạm lúc này cuối cùng hiểu rõ tiểu quỷ kia tới tư nơi nào, cũng hiểu rõ vì sao đêm nay hắn có phù triện trong tay nhưng vẫn bị tiểu quỷ đi vào giấc mộng, nguyên lai là bọn họ đến nơi mai táng của tiểu quỷ. Ôn Đình Trạm cẩn thận xem xét, có dấu vết sụp xuống không tự nhiên, ngôi mộ lớn như vậy, có chôn chung một nhà ba người cũng không thành vấn đề.
“Như lời nói của Mạch đại ca, chỉ sợ cái mả Nguyên quốc sư tìm được tại tòa đảo này đã có từ trước.” Ôn Đình Trạm nghĩ tới tiểu quỷ kia sinh thời Xuân Thu giả dạng nhân tiện nói.
Chợt nghĩ lại, nếu như cái mả Nguyên quốc sư đã từng có, cha nương tiểu quỷ này mất tích có phải cùng Nguyên quốc sư có quan hệ? Lấy đi hai cỗ thi thể có tác dụng gì? Ôn Đình Trạm cảm thấy Nguyên quốc sư là người cuồng vọng như vậy, không có khả năng giống như Thái Hòa tộc đi nuôi thi, điều này không phù hợp với cá tính khinh cuồng của hắn.
“Trong mồ không có oán khí.” Vì để đảm bảo an toàn, Vân Dậu thăm dò qua ngôi mộ, phát hiện không có dị thường, “Chúng ta đi thôi.”
Ôn Đình Trạm vẫn nhìn chăm chú, Dạ Dao Quang thấy vậy nói với Ôn Đình Trạm: “Có lẽ do khoảng cách giữa chúng ta với ngôi mộ quá gần, Dương châu của chàng bị sự hỗn loạn trên đảo này khắc chế, vì vậy quỷ hồn mới có thể tiến vào trong mộng.”
Đảo này bọn họ không thể ngự không đi qua, ảnh hưởng đến Dương châu cũng là cực kì bình thường, trừ nguyên nhân này, Dạ Dao Quang cũng không biết là có lý do nào khác có thể làm quỷ hồn tới gần Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng xác thực có động tâm, nắm lấy tay Dạ Dao Quang: “Có lẽ vậy, chúng ta mau đuổi theo Tô trưởng lão.”
Ước chừng đi thêm một hai canh giờ, bọn họ tiến vào đến một mảnh núi hoang.
“Linh khí hoàn toàn biến mất, yêu khí rất nặng.” Qua Mậu sắc mặt ngưng trọng nói.
“Có Yêu Hoàng...” Yêu khí nặng như vậy, nếu như không phải là một lượng lớn yêu quái tồn tại, vậy nhất định sẽ có Yêu Hoàng, mà Yêu Hoàng sinh ra, sẽ kéo theo đám tiểu yêu vây quanh.
Nơi này ngoại trừ Ôn Đình Trạm không hiểu, những người khác đều ngầm hiểu, Dạ Dao Quang nắm chặt tay Ôn Đình Trạm, không dấu vết dùng khí Ngũ hành của chính mình bao phủ hắn: “Chúng ta dù thế nào cũng phải xuyên qua yêu thổ này?”
“Tới tâm đảo còn phải vượt qua một mảnh hoang hải, bị đảo nhỏ vây quanh, chúng ta tới tâm đảo, không thể không vượt qua yêu thổ, đây là con đường duy nhất.” Vân Dậu gật đầu, bản đồ đã chỉ rõ phương hướng, trừ phi bọn họ quay trở về, bắt đầu lại từ một tòa đảo khác mà đến, nhưng ai biết những đảo khác có nguy hiểm đáng sợ hơn hay không?
“Tới thì cũng đã tới, không có đạo lý bỏ dở nửa chừng.” Thương Liêm Súc nói.
Thầm nghĩ đã quyết định đi thì không thể tay trắng trở về, nơi này càng không thể. Hiện tại nếu lui về, một đường chém giết phía trước thực uổng phí.
Dạ Dao Quang hỏi như vậy chẳng qua là vì nàng không cẩn thận nhìn bản đồ, muốn hỏi một câu có đường khác hay không.
“Mọi người đều tự cẩn thận.” Tô Bát gật đầu.
Vẫn như cũ là Tô Bát cùng Qua Mậu đi phía trước, Thương Liêm Súc cùng Vân Dậu cản phía sau, Mạch Khâm và Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm được bảo hộ ở giữa, mấy người bọn họ hình thành một trận pháp, khí Ngũ hành quấn quanh toàn bộ giống như thùng sắt không thể lọt một giọt nước. Đi vào yêu thổ, còn chưa xâm nhập sâu vào trong, Dạ Dao Quang nghe được tiếng thét chói tai quái dị.
“Cũng không biết là yêu vật gì.” Dạ Dao Quang nói thầm một tiếng, nàng gặp vô số yêu, vẫn là lần đầu tiên nghe thế dạng thanh âm như vậy, hoàn toàn không nghĩ ra giống cái gì.
Bọn họ đi tới đi lui, đột nhiên mưa to tầm tã rơi xuống dưới. Mưa phá lệ quỷ dị, mưa càng nặng hạt rơi xuống, yêu khí càng nồng đậm.
“Có thể là hưng mưa gió yêu.” Một luồng cuồng phong thổi quét tới, yêu khí rất nặng va chạm với vòng khí hộ thể của bọn họ, tựa như mưa đá nện ở trên cửa sổ kính, xuất hiện vết rách sâu rõ. Tô Bát tu vi cao thâm, không quá lo sợ bị yêu gió quấy nhiễu, vì thế mượn dùng trận pháp đem đám Dạ Dao Quang đẩy vào vòng bảo hộ.
Lúc này tiếng sấm ầm ầm vang lên, từng tia chớp đan xen kéo dài trên bầu trời tái nhợt.