Dạ Dao Quang lại bị Ôn Đình Trạm lăn lộn một phen, nàng tỉnh lại đã tới chiều, mở mắt ra liền nhìn thấy ánh nắng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào, người nọ một bộ trường bào màu xanh lá, bên trên là ám văn miêu tả rừng trúc lục diệp. Hắn đứng trước cửa sổ, chăm sóc cây bạch hạc hắn yêu thích nhất, từng cánh lá xanh đậm, đóa hoa trắng thuần đều làm nền cho sự thanh nhã của hắn, dưới ánh chiều tà càng thêm ung dung.
Tựa hồ phát hiện ánh mắt nàng, hắn quay đầu nở nu cười như mưa thuận gió hòa, nụ cười kia chói mắt làm ánh nắng cũng có chút ảm đạm, Dạ Dao Quang nhỏ giọng mắng một tiếng yêu nghiệt, mới đứng dậy vừa mặc xiêm y vừa nói: “Ta sở dĩ về trễ là bởi vì có chút chuyện trì hoãn ở Minh Vương phủ, sự tình giữa Minh Nặc cùng Tang Cơ Hủ…..”
Dạ Dao Quang đem toàn bộ sự tình ở Minh Vương phủ nói cho Ôn Đình Trạm, sau đó vui mừng khi có người gặp họa nói: “Hừ, chàng xem có phải thời thế thay đổi không, ngay cả bạn tốt cũng không tín nhiệm. Chậc chậc chậc, chuyện này xem ra không giống cách làm của chàng.”
“Dao Dao không phải cũng nói, đây không giống ta sao?” Ôn Đình Trạm cười nhẹ.
Nụ cười Dạ Dao Quang tức khắc cứng lại: “Chàng hai người hát đôi!”
Ôn Đình Trạm mỉm cười không nói.
Dạ Dao Quang hầm hừ: “Chàng thế nhưng lừa cả ta!”
Gác xuống đồ vật trong tay, Ôn Đình Trạm tự mình tới vò khăn cho Dạ Dao Quang: “Ta nào dám lừa gạt Dao Dao, ta thật muốn nhận chút giáo huấn. Ta biết hắn có nỗi khổ khi phải tiếp cận Nguyên Dịch, bất luận vì Tang cô nương kia, hay chịu hoàng mệnh của bệ hạ cũng vậy, nhưng hắn lại chưa từng báo cho ta, nếu hắn không nói, ta đây liền phối hợp với hắn trọn vẹn vở xuồng này.”
Một phen đoạt khăn lại, Dạ Dao Quang tự lau mặt mình, sau đó đối với Ôn Đình Trạm nói: “Chuyện này Nguyên Dịch rốt cuộc muốn làm gì, còn có bệ hạ, hai người thật là người nọ còn khó đoán hơn người kia. Đúng rồi, A Trạm, muội nói với chàng về chuyện Thiên Lân, chàng vẫn chưa hồi âm cho muội, rốt cuộc chàng nghĩ thế nào.”
“Chuyện này chưa cần vội, ta vẫn cảm thấy Nguyên Dịch là đang hư trương thanh thế.” Ôn Đình Trạm suy nghĩ một lát nói, “Nếu không chỉ là suy đoán của hắn, rất nhiều việc còn chưa thể định luận, chỉ sợ hắn đã sóm động thủ. Cho dù hắn có biết chuyện gì nhưng cũng chưa nắm giữ chứng cứ, ta sẽ theo dõi chặt hắn.”
Dạ Dao Quang nghe xong cũng cảm thấy hợp lý, rửa mặt mũi xong nàng liền đi ăn cùng Ôn Đình Trạm, hắn cố ý để phần ăn cho nàng. Dạ Dao Quang ăn uống no đủ mới nghiêm túc hỏi: “A Trạm, sự việc của Đình tỷ nhi rốt cuộc sao lại thế này?”
“Giữa tháng rồi, Cao gia tới cầu hôn, nàng không có ở nhà, ta cũng đã từ chối.” Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang, “Khi đó ta cũng chưa trở lại Tây Ninh, nhưng ta cũng phái người trở về hỏi qua ý tứ của Lôi Đình Đình, nàng thực dứt khoát cự tuyệt hôn sự này, nhưng thời điểm cuối tháng ta trở về, ngày hôm sau Cao gia lại đến cầu hôn, lúc ấy nàng lại tự mình tới nói với ta, nàng nguyện gả.”
“Chàng không có trong phủ, đã xảy ra chuyện gì?” Thời gian nửa tháng ngắn ngủn, Lôi Đình Đình liền thay đổi chủ ý.
“Ta để Vệ Truất đi tra xét một chút, giữa tháng ta cự tuyệt Cao gia cầu hôn, Cao Dần tới cửa định ngày hẹn Đình tỷ nhi, hai người bọn họ đã trải qua sinh tử, Cao gia vì Cao Dần lệnh ám vệ vội vàng truyền tin cho ta, nhờ ta mời Ích Tây trưởng lão tới một chuyến.” Ôn Đình Trạm lời nói vẫn còn chút hoảng sợ, “Dao Dao, nàng muốn biết có thể tự mình đi hỏi Lôi Đình Đình, nàng ấy sẽ không giấu giếm gì nàng.”
“Hầu gia, phu nhân, Lôi cô nương tới.” Ôn Đình Trạm mới vừa nói xong, bên ngoài liền vang lên giọng Nghi Vi.
“Ta đi phủ nha lấy mấy công văn.” Ôn Đình Trạm thực hiểu chuyện đứng lên đi ra ngoài.
Dạ Dao Quang cũng đi theo, ở dưới mái hiên tiễn Ôn Đình Trạm rồi nàng mới đứng trong viện nói với Lôi Đình Đình: “Chúng ta đi qua hoa viên đi một chút.”
Mùa xuân tháng ba, hoa đào nở rộ, trong viện của Dạ Dao Quang có rất nhiều loại hoa đào, vừa bước vào trong một cỗ hương thơm hoa đào mát lạnh ập tới. Dọc đường đi, Lôi Đình Đình đều không mở lời, Dạ Dao Quang đi một vòng, quyết định ngồi xuống tại tiểu đình, chờ hạ nhân mang lên trà bánh xong liền vẫy lui bọn họ.
“A Trạm nói, ngươi tự nguyện gả cho Cao Dần.” Dạ Dao Quang mở miệng trước.
“Phải.” Lôi Đình Đình gật đầu.
“Đình tỷ nhi, ngươi muốn gả cho ai, kỳ thật ta không có tư cách nói nhiều lời. Nhưng ta rốt cuộc cũng đã chăm sóc ngươi một thời gian, có chút lời nói ta không thể không nói.” Dạ Dao Quang than nhẹ một hơi, “Trong lòng ngươi có ai, dù cho ngươi không nói, ta cũng có thể đủ nhìn ra được. Ngươi không an tâm, ta cũng có thể hiểu. Nhưng ta không hy vọng ngươi vì trốn tránh mà quyết đinh gả cho người khác. Tiểu tử Cao Dần kia đối đãi với ngươi cũng thật lòng, ngươi gả cho hắn cũng là có lỗi với hắn.”
“Ta đều biết, tỷ tỷ, cho nên ban đầu ta chưa bao giờ nghĩ sẽ gả cho hắn.” Lôi Đình Đình nhẹ giọng nói với Dạ Dao Quang, “Sau khi Hầu gia cự hôn, hắn liền thường xuyên lui tới muốn gặp, ta vẫn luôn từ chối, sau đó hắn quyết tâm đứng ngoài cử phủ. Hắn dù sao cũng là công tử nhà chính gia, ta cũng không thể làm khó Hầu gia, liền nghĩ ra ngoài nói chuyện với hắn một lần cho rõ ràng….”
Ngày đó Lôi Đình Đình cùng Cao Dần định ngày hẹn trên núi cùng Hoàng Ngạn Bách và Đơn Ngưng Oản, thời tiết lại đúng lúc hoa núi rừng nở rực rỡ. Nguyên bản Lôi Đình Đình đã cự tuyệt Cao Dần, hơn nữa rõ ràng nói với hắn đã có người trong lòng không thể buông bỏ, nhưng cũng không biết vì sao kết quả lại thế này. Bọn họ đi qua rất nhiều nơi cũng không xảy ra việc gì, lần này thế nhưng gặp một con quái vật đáng sợ. Quái vật kia Lôi Đình Đình chưa từng gặp qua, thậm chí không hình dung nó nguy hiểm tới mức nào, không ngờ nó có thể phun lôi điện, là Cao Dần vẫn luôn che chở cho nàng, cuối cùng thậm chí vì nàng chặn một đòn trí mạng.
Lôi Đình Đình nhìn Cao Dần bị dính điện cả người run rẩy, hai mắt trắng dã, khóc sưng cả mắt. Quái vật kia còn muốn công kích nàng, cũng không biết Cao Dần lấy sức lực ở đâu, bò dậy ôm đẩy nó xuống dưới dòng sông. Lôi Đình Đình ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, đem phù triện phòng thân Dạ Dao Quang cho nàng ném cho Cao Dần, Cao Dần liền dán lên người quái vật, mới làm quái vật kia bị thương chạy trốn.
Lúc thấy Cao Dần như sắp chết, trong lòng Lôi Đình Đình rất khó chịu, Cao Dần nói hắn không thèm để ý người trong lòng nàng ra sao, bởi hắn mệnh không tốt, gặp gỡ nàng chậm trễ, nhưng nàng nếu đã chú định không thể gả cho nam nhân mà nàng khuynh lòng, không bằng gả cho hắn, nam nhân có tình ý với nàng. Đáng tiếc hắn cũng không thể bảo hộ nàng, hắn hy vọng nàng có thể học buông Quan Chiêu, ngày sau gặp nam nhân khác đối tốt với nàng cũng đừng do dự.
Nhìn Cao Dần ngả vào trong lòng ngực mình, Lôi Đình Đình khóc lớn, hy vọng hắn có thể kiên trì trụ vững.
Nàng nói, chỉ cần hắn khỏe lại, nàng nhất định gả cho hắn.
Thời điểm Cao Dần được đưa về Cao gia, mấy đại phu tới coi bệnh đều nói không thể cứu, gia đình chuẩn bị hậu sự. Nàng đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu Cao Dần thật sự gặp bất trắc, nàng cũng muốn gả đến Cao gia, cả đời giúp hắn hiếu thuận cha mẹ.