Nếu oán khí này không được hóa giải, người bị liên lụy phải đứng mũi chịu sào chính là Bình tam cô nương.
“Chuyện này, chúng ta lúc đó đều ở học viện, không nghe nói qua.” Hai người nhìn nhau, sau đó lắc đầu. Bọn họ cũng nghe rõ điều Dạ Dao Quang muốn nghe chỉ là việc làm phép, chứ không phải những nghi thức đưa người chết đi mai táng.
“Vậy ta đây cũng không cách nào kết luận là thật hay giả.” Dạ Dao Quang cười lắc đầu.
“Dạ công tử...”
“Doãn Hòa, tiểu Khu…” Địch Thắng chưa kịp mở miệng hỏi thêm điều gì, giọng nói oang oang của Lục Vĩnh Điềm đã vang lên. Hắn tìm chung quanh một vòng rồi chạy đến chỗ bọn họ, nhìn thấy hai người xa lạ như vậy thì ngẩn người.
“Bằng hữu của chúng ta đã tới, không quấy rầy hai vị nữa.” Ôn Đình Trạm đứng dậy cáo từ.
Hai người Địch Thắng hỏi Ôn Đình Trạm dừng chân ở đâu, vốn định hỏi bọn họ có cần một người dẫn đi du ngoạn không, vừa nghe đến bọn họ ở tại phủ Vĩnh Phúc Hầu liền ngậm miệng.
Đến khi bọn họ ra khỏi quán trà, trên đường trở về, Lục Vĩnh Điềm mới thần bí cười hề hề nói: “Tiểu Khu, cậu có biết ta hôm nay đi nghe được chuyện huyễn hoặc gì không?”
Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm nhìn nhau cười: “Chuyện huyễn hoặc gì?”
“Ai da, cậu không biết đâu, hôm nay Bình gia...” Lục Vĩnh Điềm lập tức phun ra toàn bộ tin tức hôm nay đi nghe ngóng được:
“Bình gia cô nương này đều mơ thấy Bình đại gia báo mộng kêu oan suốt một năm liền, cậu nói có phải kỳ quái hay không? Bình nhị gia mời tới không ít người làm phép, cũng chuẩn bị cho Bình tam cô nương không ít thứ trấn hồn nhưng chuyện này vẫn không ngăn được.”
Dạ Dao Quang nghe xong chỉ gật đầu, hỏi Càn Dương: “Bình tam cô nương thế nào?”
“Cũng không có khí âm sát quấn thân.” Càn Dương đã nhìn thấy Bình tam cô nương lúc đi cáo trạng.
Nghe xong Dạ Dao Quang chỉ nhíu mày: “Vậy là nàng ta đang nói dối.”
Mặc dù không phải âm quỷ quấn thân nhưng oán khí chấp niệm của tổ tiên đã chết đi lại mạnh mẽ về báo mộng như vậy, suốt hơn một năm liên tục mơ giấc mơ như thế, âm dương trong thân thể tuyệt đối sẽ mất thăng bằng. Càn Dương không thể không nhìn ra, nếu không có khí âm sát quấn thân, Bình tam cô nương nhất định đang nói dối.
“Nói dối?” Lục Vĩnh Điềm kinh ngạc không thôi, hắn nhớ tới mới vừa rồi bên ngoài nha môn chứng kiến Bình tam cô nương than thở khóc lóc, mỗi khi nhắc đến chuyện nằm mơ, sợ hãi trong mắt còn giống như thực. Nếu là nói dối, cô nương này không đi hát hí khúc thì thật là lãng phí nhân tài.
“Ta cũng cảm thấy Bình tam cô nương không giống như đang nói dối.” Văn Du cũng có chút kinh ngạc. Văn Du xưa nay tâm tư tinh tế, hắn cũng cảm giác bản thân mình sẽ không bị lừa.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm thêm sâu, cậu vẫn tán thưởng năng lực của Văn Du. Nếu Văn Du không xác định tuyệt đối sẽ không nói như vậy. Nhưng hắn đã nói ra, vậy tất nhiên đã khẳng định chắc chắn Bình tam cô nương không nói dối.
Mấy người đã ở chung một năm rưỡi, Dạ Dao Quang tất nhiên cũng hiểu rõ Văn Du không phải loại người đơn giản đưa ra kết luận. Cô nhất thời cũng bách tư bất đắc kỳ giải (*), vì vậy đành yên lặng trở về Trọng gia.
Sau khi ăn cơm tối, Bách Lý Khởi Mộng bất ngờ tới tìm Dạ Dao Quang khiến cô hơi kinh ngạc.
“Bách Lý cô nương mời ngồi.” Dạ Dao Quang vẫn vô cùng khách khí tiếp đón Bách Lý Khởi Mộng.
“Cô nhất định cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao ta lại tới tìm cô.” Sau khi Bách Lý Khởi Mộng ngồi xuống liền nói thẳng:
“Ta tới chào từ biệt cô, cô là người sạch sẽ nhất mà ta từng gặp.”
Sạch sẽ mà Bách Lý Khởi Mộng nói, là chỉ linh hồn Dạ Dao Quang đặc biệt sạch sẽ. Nàng là linh tu, đối với bất kỳ sinh linh nào cũng có thể cảm giác được linh hồn của sinh linh đó có sạch sẽ hay không.
“Bách Lý cô nương khen quá lời rồi, ta hành sự chỉ mong không thẹn với lòng.” Dạ Dao Quang cười một tiếng.
“Không thẹn với lòng, bốn chữ này nói thì dễ, làm mới khó.” Bách Lý Khởi Mộng than khẽ, lại nói:
“Dạ cô nương, hôm qua ta đã suy nghĩ cả một ngày, ta muốn cho bản thân mình thêm một cơ hội.”
“Ừm?” Dạ Dao Quang nghe có chút không hiểu.
“Cô nói không sai, thế gian này người có thể vào linh tu hết sức hi hữu, đây là phúc duyên không gì sánh bằng, ta không thể không biết trân trọng như vậy. Ta nghĩ trước khi rễ cây tình ái còn chưa đâm sâu, ta phải tự cứu mình một lần.” Ánh mắt Bách Lý Khởi Mộng có chút buồn bã.
“Ta sẽ đến Bồng Lai tu luyện, nếu không có vạn bất đắc dĩ tuyệt sẽ không rời Bồng Lai nửa bước. Nếu cuộc đời này ta không gặp được huynh ấy nữa, đó chính là vô duyên. Ta sẽ chuyên tâm tu luyện, hy vọng cả cô và ta ngày sau đều có thể tu được thành tiên, nếu như...”
“Nếu như ông trời lại một lần nữa dùng hắn đến thử thách cô ư?” Dạ Dao Quang thay nàng nói hết lời.
“Dạ cô nương, cô và ta đều là người tu luyện, cô cũng biết rằng những người như chúng ta, khó vượt qua nhất chính là cửa ải tình cảm. Đây là một lần buông tay cuối cùng của ta, nếu ta đã trốn sâu trong chốn Bồng Lai lại vẫn có thể gặp gỡ huynh ấy, ta đây tuyệt đối sẽ không lùi bước nữa.” Bách Lý Khởi Mộng nói hết sức nghiêm túc và kiên định.
Dạ Dao Quang không nói gì, cô cũng không biết nên nói gì. Bọn họ không sợ sinh tử, không sợ yêu ma, nhưng cửa ải tình cảm thật sự là tử kiếp, bất luận là tình yêu hay tình thân. Bởi vì những người tu luyện kể cả cô đều tu luyện giữa thế tục, đều yêu cầu sự chuyên tâm. May mắn cô là người tu luyện ngũ hành, còn những người tu luyện khác vì tu luyện tất nhiên sẽ muốn tìm kiếm chỗ tu luyện thích hợp, vì vậy lòng của bọn họ sẽ trở nên cô đơn và nguội lạnh. Nhưng nếu một ngày trái tim lại gặp được tình cảm ấm áp tốt đẹp...
Bách Lý Khởi Mộng lại càng không giống như vậy, nàng vốn là kiểu người vô tâm vô tình, lúc đầu đối với mọi thứ trong nhân thế đều cảm thấy vô cùng hiếu kỳ mới lạ. Không những mối tình đầu nàng gặp được là Trọng Nghiêu Phàm, mà còn vào khi thần trí sơ khai, Trọng Nghiêu Phàm là người đầu tiên đem đến màu sắc trong trí nhớ trống không của nàng. Ý nghĩa to lớn như vậy, người thường không thể nào hiểu được. Trọng Nghiêu Phàm lại có ân đối với nàng, nàng theo Trọng Nghiêu Phàm mà đến, hiểu được thế nào là tình yêu nam nữ. Trọng Nghiêu Phàm lại còn là người có nhan sắc họa thủy như thế…
Tình kiếp mà, quả nhiên là tình kiếp. E rằng đây là kiếp nạn lớn nhất để thoát thai hoán cốt thành tiên của Bách Lý Khởi Mộng.
“Trên người cô sao lại có bùa chú?” Thấy Dạ Dao Quang một lúc không nói gì, Bách Lý Khởi Mộng suy nghĩ một chút mới mạo muội hỏi.
“Cô biết được trên người ta có bùa chú?” Dạ Dao Quang kinh ngạc, ngay cả Hư Cốc phi thăng rồi cũng không biết.
“Ta có thể cảm giác được linh hồn của cô.” Bách Lý Khởi Mộng nhẹ giọng nói:
“Có một gông xiềng nặng trầm trọng, đó là bùa chú sinh tử.”
“Bùa chú sinh tử?” Dạ Dao Quang thật sự vô cùng lơ mơ đối với thứ bùa chú này, có thể nói là biết đến nó nhưng không biết giá trị của nó.
“Bùa chú có rất nhiều loại.” Bách Lý Khởi Mộng phổ cập cho Dạ Dao Quang.
“Có loại khiến người ta sống mà bất an, có loại khiến người ta sống không bằng chết, có loại khiến người sống mà như đã chết. Có tam đại bùa chú chính là bùa chú đáng sợ nhất thế gian này, một là Minh chú, người trúng bùa này sẽ hàng đêm sống trong chỉ trích và quấy nhiễu của tổ tiên, nhưng thân thể cũng sẽ không bị hao tổn vì ăn ngủ không yên, đây là kiểu bùa mạnh nhất của loại sống mà bất an. Thứ hai là Huyết chú, trúng bùa này, đời đời huyết thống những người đó đều sẽ vì người mà chết, nhưng người lại không tổn hao gì, mặc dù luân hồi chuyển thế cũng không thể thoát khỏi, đây là kiểu bùa mạnh nhất của loại sống không bằng chết.”
***
(*) Bách tư bất đắc kỳ giải: Trăm mối suy nghĩ nhưng vẫn không giải thích được rõ ràng.