Hắn biết được tin nơi ở mẫu tử bọn họ, hắn phái người cho mang đến tiền bạc, cuối cùng khoản tiền này bị nàng quả quyết cự tuyệt, chuyện này hắn nhớ rõ. Khi đó hắn đang làm quan phụ mẫu ở một phương, muốn đích thân đi xem mẫu tử ba người họ là điều không thể, điều hắn có thể làm là cho người chiếu cố bọn họ.
Nhưng mà, những hình ảnh kế tiếp làm Nhạc Thư Ý đau đến muốn mù con mắt.
Hắn tận mắt nhìn Nguyệt Cửu Tương cùng hai hài tử của hắn, bọn họ nhỏ như vậy, liền ngã chết ở trước mặt nàng, kẻ cầm thú thế nhưng còn mất nhân tính muốn dùng phương thức diệt sạch đem nàng nhục nhã trước khi chết!
Từ trong thân thể Nhạc Thư Ý bay ra, nhìn hắn giãy dụa vẫn chưa tỉnh lại, lại vô thức đem năm ngón tay bám chặt vào bàn, móng tay lộ ra chảy ra đỏ tươi máu tươi mà Nhạc Thư Ý vẫn không biết, Nguyệt Cửu Tương lạnh lùng cười, nàng có rất nhiều biện pháp khiến Nhạc Thư Ý biết những sự việc phát sinh năm đó.
Cho dù nàng có phí đoạn tu vi này, nàng cũng muốn bắt hắn tự mình trải qua một lần, để hắn biết hắn đến cùng thiếu mẫu tử bọn họ bao nhiêu. Nàng muốn hắn bắt đầu từ khoảng khắc này, mỗi một tức thời gian đều sống trong nỗi thống khổ không bằng chết!
“Ta nghĩ chuyện kế tiếp, ngươi tự mình ra tay đi.” Nguyệt Cửu Tương lạnh lùng nhìn Nguyên Đình.
Nguyên Đình âm u cười, đem Âm châu nắm lại trong tay, an vị ở thư phòng cùng đợi Nhạc Thư Ý hồi tỉnh. Nhàn nhã nhìn Nhạc Thư Ý rơi lệ đầy mặt, biểu cảm cực độ thống khổ đến vặn vẹo.
“Chậc chậc chậc, sớm biết có ngày hôm nay, thi đừng có làm?” Tiếng cười lạnh lùng của Nguyên Đình vang lên trong thư phòng.
“Ngươi là người phương nào?” Nhạc Thư Ý không kịp thu lại cảm xúc, gượng đứng lên.
“Ta là ai, Nhạc đại nhân không cần hỏi nhiều, cũng không biết Nhạc đại nhân vừa mới tỉnh mộng, còn nhớ rõ vài phần trong đó chứ?” Nguyên Đình khóe môi giương lên.
Nhạc Thư Ý cả người run lên, ánh mắt nghiêm nghị: “Là ngươi, là ngươi làm trò quỷ!”
“Ha ha ha ha, thật cũng là giả. Nhạc đại nhân trong lòng đều có suy nghĩ, cớ gì muốn lừa mình dối người.” Nguyên Đình lạnh lùng cười, tiếng cười bên trong tràn ngập ác ý, “Nhạc đại nhân, người bên gối tàn sát nhi nữ của ngươi, tư vị như thế nào?”
Hai tay Nhạc Thư Ý máu tươi đầm đìa vẫn đang nắm chặt mặt bàn, máu chảy ra từng chút một, vậy nhưng hắn không cảm giác được sự đau đớn da thịt kia, đơn giản là trái tim hắn giờ phút này còn đau hơn gấp bội, cổ họng hắn còn có vị tanh ngọt.
“Ngươi cũng biết Nguyệt thị sau khi chết còn bị công chúa của ngươi nhốt vào trận pháp, thần hồn của nàng không thể tiêu tan, còn bị lệ quỷ ức hiếp?” Nguyên Đình cũng không ngại ngần thổi phồng lớn hơn một chút.
Nhạc Thư Ý càng sâu kích thích, bên trong đầu hắn phảng phất nghĩ đến hình ảnh nàng cơ khổ nhu nhược bị lệ quỷ xé rách, nhất thời cổ họng ngọt, hắn há mồm phun ra một một ngụm máu đỏ tươi.
Nguyên Đình thấy vậy vừa lòng nở nụ cười: “Mà thần hồn Nguyệt thị đang ở trong tay bản tôn!”
Nguyên Đình xòe lòng bàn tay, thần hồn của Nguyệt Cửu Tương với vẻ mặt chết lặng hiện lên trên không trung.
“Cửu Tương!” Nhạc Thư Ý chạy như điên tới, thân thể lại xuyên thấu qua thần hồn của Nguyệt Cửu Tương, hắn quay đầu lại nhìn khuôn mặt nàng vẫn như cũ trên không trung, ánh mắt Nguyệt Cửu Tương lạnh như băng vô tình nhìn hắn.
Nguyên Đình năm ngón tay vừa thu lại, thần hồn của Nguyệt Cửu Tương cũng biến mất không thấy.
“Ngươi đem Cửu Tương thả ra, thả nàng ra!” Nhạc Thư Ý bộ mặt dữ tợn đánh về phía Nguyên Đình, lại bị Nguyên Đình một cái lắc mình, hắn nhào vào ghế, trở mình đối với Nguyên Đình thét lên.
“Muốn bản tôn buông tha nàng không khó, vậy phải xem thành ý của Nhạc đại nhân.” Nguyên Đình chậm rãi nói.
Nhạc Thư Ý hai mắt sung huyết trừng lớn nhìn Nguyên Đình: “Ngươi, ngươi đến cùng muốn cái gì!”
“Thủ cấp của Ôn Đình Trạm.” Nguyên Đình ngữ khí lạnh như băng, hắn muốn mang thủ cấp Ôn Đình Trạm đi tế bái sư huynh sư đệ của hắn!
Nhạc Thư Ý trong nháy mắt có chút kiềm hãm, chợt hắn lạnh lùng hỏi: “Có phải nếu ta giết Ôn Đình Trạm, ngươi sẽ bỏ qua nàng.”
“Ta sẽ tự mình siêu độ cho nàng.” Nguyên Đình gật đầu, bằng nhĩ lực sâu sắc hắn cảm giác được có người tới gần, vì thế hắn thân ảnh như quỷ mỵ thổi ra cửa sổ, “Bản tôn không cho ngươi thời hạn, ngươi nghĩ Nguyệt thị bao lâu sẽ được giải thoát.”
“Thư Ý!” Bên ngoài vang lên giọng nói của Ấp Đức công chúa.
Nhạc Thư Ý lại suy sụp trượt ngã xuống đất, thần sắc đau nhức chết lặng, phảng phất như người mất hồn.
Ấp Đức công chúa lúc này đẩy cửa phòng ra, nhìn Nhạc Thư Ý mềm nhũn tựa vào ghế bành, vội vàng bay chạy tới, nàng thân thủ đỡ Nhạc Thư Ý dậy: “Thư Ý, chàng làm sao vậy? Làm sao có thể ngã tại chỗ này?”
Nhạc Thư Ý vẫn như cũ cúi đầu, rõ ràng giống như cái xác không hồn, Ấp Đức công chúa dùng hết sức lực nhưng cũng không đỡ Nhạc Thư Ý đứng dậy nổi.
Thấy vậy, Ấp Đức công chúa càng lo lắng: “Thư Ý, chàng nói với thiếp, chàng đến cùng có chuyện gì?”
“Nàng ấy đã chết.” Nhạc Thư Ý thanh âm lạnh lẽo vang lên.
Ấp Đức công chúa tâm lộp bộp, nàng phảng phất đoán ra được nhưng lại có chút không xác định: “Nàng ấy...”
“Nàng ấy đã chết, đã chết mười chín năm, công chúa, người biết không?” Nhạc Thư Ý bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bị che kín bởi tơ máu, từ trong bóng tối đột nhiên xuất hiện làm Ấp Đức công chúa phát hoảng.
“Thiếp, thiếp không biết...” Nàng thật sự không biết, nàng gắt gao nắm lấy tay Nhạc Thư Ý, “Thiếp thật sự không biết, Thư Ý, chàng phải tin tưởng thiếp...”