Ôn Đình Trạm nghe vậy thì nụ cười trở nên cứng đờ, cậu cho là cô thực sự sẽ tin rằng cậu không sao. Cậu cứ nghĩ cậu có thể nghĩ cách để cô đưa cậu đi trong lúc cô không biết gì, ít nhất cũng để cậu ích kỷ không muốn nhìn thấy sự đau khổ của cô, để cậu có thể yên tâm ra đi.
"Dao Dao, ta rất vui vẻ, chưa bao giờ vui vẻ như bây giờ.” Ôn Đình Trạm cầm ngược lại tay Dạ Dao Quang. Nụ cười của cậu rất sâu, lộ ra hai má lúm đồng tiền đặc biệt của cậu giống như bình rượu ủ ngon lâu năm làm say lòng người.
Cậu chưa từng vui vẻ như vậy, bởi vì cuối cùng cậu cũng có thể đứng ra một lần lúc cô cần cậu nhất mà không phải lần nào cũng bị cô bảo vệ sau lưng. Cậu từng không ngừng an ủi mình rằng cậu nhất định sẽ trưởng thành, bất cứ lúc nào cũng có thể che gió chắn mưa cho cô nhưng những điều đó quá xa vời. Bây giờ cậu không cần chờ lâu như vậy, thì ra chỉ cần khi cô cần đến cậu, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể che chở cho cô. truyện tiên hiệp hay
"Trạm ca..." Lông mi Dạ Dao Quang run lên, cuối cùng cô không nhịn được rơi nước mắt.
Nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt Ôn Đình Trạm tạo thành bọt nước trên mặt cậu, cậu muốn tự tay lau nước mắt cho cô nhưng không còn sức lực nữa.
Dường như nhận ra ý muốn của cậu, cô vùi mặt vào lòng bàn tay cậu, cậu cố gắng lau nước mắt cho cô. Cuối cùng cô không nhịn nổi khóc thất thanh, tay ôm cậu thật chặt.
Cổ họ giao nhau, đầu cậu tựa vào vai cô, giọng nói của cậu rất nhẹ, nhẹ đến mức trừ cô ra không ai có thể nghe thấy được: “Dao Dao của trước kia, nàng ấy yếu mềm, nàng ấy không giỏi biểu đạt ý muốn của mình, nàng ấy biết cầm kỳ thi họa, nàng ấy biết đan biết thêu thùa, nàng ấy… Nàng ấy là người vợ mà mẹ ta dành cho ta, ta vẫn luôn cho rằng vợ ta sau này sẽ giống với nàng ấy, cho đến khi… cho đến khi ta gặp nàng…”
Cả người Dạ Dao Quang bỗng nhiên cứng đờ, nước mắt của cô vẫn như những hạt châu không ngừng lăn xuống nhưng ánh mắt của cô lại hơi dại ra.
Ôn Đình Trạm bất lực cười: "Ta biết, biết nàng không phải nàng ấy nhưng nàng đã nói nàng sẽ không làm tổn thương ta. Ta tin nên trong một năm này ta đã cảm nhận được sự vui vẻ trước nay chưa từng có, còn vui hơn cả hồi cha mẹ ta vẫn còn sống, cảm ơn nàng, khụ khụ... cảm ơn nàng, Dao Dao...”
"Trạm ca..." Giọng Dạ Dao Quang khàn khàn, cô không biết nên nói gì nữa.
Ôn Đình Trạm lại nắm tay cô thật chặt: “Trong mắt người khác, nàng là người cũng được, là ma quỷ hay là thần cũng được nhưng trong mắt ta nàng vẫn mãi là người vợ mà ta muốn lấy. Đối với ta mà nói, sinh lão bệnh tử cũng không bằng sự lo lắng cho nàng, sợ nàng bị thương, sợ nàng buồn, sợ nàng đau, sợ nàng… bỏ ta đi…”
Cậu đúng là một cậu bé mười tuổi, nhưng từ bé cậu đã học nhanh hiểu nhiều hơn bất kỳ ai. Trước kia cậu không hiểu thế nào là tình cảm nam nữ, bây giờ cậu đã hiểu rồi. Cậu không biết lời cậu nói có khiến cô sợ hãi hay không nhưng đây là suy nghĩ sâu sắc nhất, chân thật nhất từ đáy lòng cậu. Cậu muốn nói cho cô biết, cậu sợ nếu không nói ra thì sẽ không kịp nữa…
"Trạm ca..." Dạ Dao Quang khóc đến đau lòng, cô cứ nghĩ cô không tim không phổi, thì ra chỉ là không có người nào hay chuyện gì có thể khiến nó đau được. Từ trước đến nay chưa có ai đối xử tốt với cô như vậy, tin tưởng cô như vậy, chăm sóc cô như vậy, nhường nhịn cô như vậy…Tru-yện được dịch trực tiếp- t-ại i-READTất cả mọi người đều chìm đắm trong đau khổ, không phát hiện ra Vân Khoa đã thoát khỏi ràng buộc, lao về phía Dạ Dao Quang lần nữa, đương nhiên không phải để lấy mạng Dạ Dao Quang. Vân Khoa chịu thua thiệt một lần cảm thấy hai đứa nhóc này có tà môn, hắn chỉ muốn lấy long tiên dịch bên cạnh Dạ Dao Quang.
Lúc Mạch Khâm cảm giác được khí tức của Vân Khoa thì đã không kịp nữa, mà Dạ Dao Quang vẫn không nhận ra. Ngay lúc Mạch Khâm muốn kêu lên nhắc nhở Dạ Dao Quang, một bóng người như gió lốc bay tới chắn trước mặt Vân Khoa.
Vân Khoa bỗng nhiên bị kiềm hãm, lúc giương mắt thấy rõ người đến thì mặt liền biến sắc: “Tiểu sư đệ, đệ làm gì vậy!”
Người đàn ông rất có mị lực kia chính là Vân Phi Ly, hắn đứng chắn trước mặt Vân Khoa: “Tam sư huynh, cô nương này là người quen cũ của ta.”
“Người quen cũ?” Vân Khoa nhíu mày, nhưng thân phận của Vân Phi Ly lại khác, hắn có thể đả thương Mạch Khâm. Nếu Cửu Mạch tông muốn đòi công bằng thì còn có Phiêu Mạc Tiên tông che chở cho hắn, nhưng nếu hắn muốn đánh Vân Phi Ly, chỉ e Phiêu Mạc Tiên tông sẽ không tha cho hắn.
“Người quen cũ.” Khó có khi Vân Phi Ly nghiêm túc gật đầu.
Người quen cũ, nhìn thoáng qua còn tưởng là mình sinh ảo giác thấy tiểu tiên nữ, hắn mãi mãi không quên được nụ cười xuyên hoa độ thủy ấy. Thân phận hắn cao quý, từ trước tới nay thứ gì trong thiên hạ hắn cũng gọi là đến đuổi là đi, chưa từng gặp ai chỉ vì hai con cá mà cười thỏa mãn và ngọt ngào như có được bảo vật quý giá nhất trong thiên hạ. Nụ cười đó xuyên qua tầng tầng mây mù trong mắt hắn, khắc sâu vào lòng hắn, thời gian qua đi lâu như vậy, hắn thỉnh thoảng nhớ tới cũng không nhịn được nở nụ cười. Vốn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác của hắn khi mệt mỏi, không ngờ cô thật sự tồn tại, mà hắn lại lần nữa gặp được cô.
Trong lúc Vân Khoa và Vân Phi Ly giằng co, Dạ Dao Quang cũng tỉnh táo lại nhìn Ôn Đình Trạm đang mất dần sự sống trong lòng mình, lại nhìn long tiên dịch bên cạnh. Tất cả đều do thứ này, không phải nó có khả năng cải tử hoàn sinh hay sao? Nếu đã như vậy…
Dạ Dao Quang cầm lấy bình sứ, mở miệng bình rồi ngửa đầu uống long tiên dịch vào miệng. Khi mọi người còn đang ngẩn ngơ không kịp phản ứng, cô cúi người, cánh môi mềm mại hôn lên đôi môi không còn huyết sắc của Ôn Đình Trạm.
"Sư huynh!" Vân Phi Ly khiếp sợ nhưng vẫn chắn trước mặt Vân Khoa khi Vân Khoa muốn động thủ.
Ánh mắt Mạch Khâm lóe sáng, sau đó hắn ảm đạm rời mắt đi, trong lòng hắn hơi buồn bực. Rõ ràng hắn đã sớm biết hai người họ là vị hôn phu hôn thê, càng rõ ràng hơn rằng số mệnh của bọn họ đã định là sẽ quấn lấy nhau nhưng không hề nghĩ đến cảnh này khiến hắn chấn động như vậy.
Bắt đầu từ khi nào mà trái tim của hắn như bị mất khống chế…
Vân Phi Ly thở sâu một hơi, Dạ Dao Quang vóc người cao, ngũ quan đã đầy đặn giống như một thiếu nữ đã đến tuổi yêu đương, mà Ôn Đình Trạm cũng không được coi là thấp, cách ăn mặc cũng thành thục giống chàng trai mười sáu mười bảy tuổi. Tình cảm đẹp đẽ của những người trẻ tuổi là chuyện thường tình của đời người nhưng Vân Phi Ly lại thấy cả người khó chịu.
"Chúng ta đi." Hắn cất bước đi, mang theo tất cả người của Phiêu Mạc Tiên tông rời đi, ngay cả Vân Khoa không cam lòng cũng bị hắn mạnh mẽ lôi đi.
Mà Dạ Dao Quang cũng không thèm nhìn đến những người khác, cô hôn nhẹ Ôn Đình Trạm đưa toàn bộ long tiên dịch hòa tan cùng khí ngũ hành vào miệng Ôn Đình Trạm, cuối cùng bởi vì quá đau đớn mà ngất đi.