Là cao tăng đắc đạo trên triều có ai không biết, khách quý của bệ hạ. Ông ấy đích thân chọn ngày lành, ai dám nghi ngờ chất vấn? Ôn Đình Trạm chưa cưới Dạ Dao Quang chỉ vì Nguyên Ân đại sư chọn ngày lành vào năm sau mà thôi, cho nên những điều thị phi hao tổn tâm trí kia cũng đừng mong sinh ra ý nghĩ sai lệch. Chỉ cần từ việc Ôn Đình Trạm sẵn lòng đặc biệt cầu đến cao tăng có bao nhiêu người không cầu được vì thời gian của đại hôn, sự xem trọng này đã không cần phải nhiều lời nữa.
“Trạm ca, chàng luôn nghĩ chu toàn như vậy.” Trong lòng Dạ Dao Quang ngập tràn ấm áp, bất luận là bất cứ khi nào, Ôn Đình Trạm đều sẽ an bài mọi chuyện tốt nhất thay cô. Mọi thứ về cô, bất luận là người hay tâm, thậm chí cô cảm thấy thanh danh không quan trọng, cậu đều che chở thỏa đáng vì cô. Có một tấm chồng như vậy thực sự có thể làm một người vui vẻ hạnh phúc không cần lo nghĩ, chỉ cần yêu cậu ấy và hưởng thụ tình yêu của kẻ ngốc mà cậu ấy dành cho là được.
“Chàng cưng chiều sẽ khiến muội vừa lười biếng vừa ngốc nghếch mất.”
“Có thể cưng chiều Dao Dao mỗi ngày luôn tu luyện bất kể gió mưa đâm lười, có thể nuông chiều khiến Dao Dao luôn nhìn thấu rõ tâm tư của ta trở thành ngây ngốc đáng yêu là thành tựu lớn nhất đời ta.” Ôn Đình Trạm đưa tay nhéo mũi cô:
“Đến khi đó trong mắt hay trong lòng Dao Dao đều là ta.”
“Nói vậy hiện tại trong mắt trong lòng muội không phải chàng sao?” Dạ Dao Quang chun mũi nói.
“Vậy sao?” Ôn Đình Trạm nghiêng đầu hỏi.
Dạ Dao Quang dựng chân mày: “Lẽ nào không phải sao?”
“Dao Dao chưa từng nói với ta, sao ta biết được?” Ôn Đình Trạm lắc đầu.
Dạ Dao Quang nghẹn lời, mặc dù tâm ý của cô đã biểu hiện rất rõ ràng, dường như thật sự cô chưa từng nói lời tỏ tình với Ôn Đình Trạm, duy nhất chỉ nói một lần ở Cửu Mạch tông nhưng lại nói với một con hồ yêu. Mà so sánh với Ôn Đình Trạm, gần như lúc nào Ôn Đình Trạm cũng không tiếc từ biểu đạt tình yêu với cô, vừa nghĩ như vậy, trong lòng Dạ Dao Quang thực sự có chút áy náy.
“Đi theo muội.” Dạ Dao Quang kéo Ôn Đình Trạm rời khỏi Vĩnh An tự, cũng không cưỡi ngựa mà kéo tay Ôn Đình Trạm chạy xuống chân núi Vĩnh An tự, vượt qua dãy núi và khe suối, đến một sơn cốc.
Bên trong sơn cốc có dòng suối chảy róc rách, đúng lúc hoa hạnh tung bay, cánh hoa hồng trắng rơi xuống khe suối trong veo xoáy theo dòng nước trôi xa, từng cơn gió mát thổi qua, khí tức mát mẻ lướt nhẹ qua. Nhìn lên dãy núi đầu hạ, màu xanh trùng điệp; nhìn ra xa rặng núi quanh co, long mạch dốc đứng.
“Nơi này rất đẹp.” Ôn Đình Trạm nhìn cảnh sắc xung quanh, yên tĩnh lại khoan thai.
“Muội vô tình phát hiện ra.” Dạ Dao Quang kéo Ôn Đình Trạm đứng trên một tảng đá.
“Chàng có biết không? Nơi này nói sẽ có tiếng vọng lại.”
Ôn Đình Trạm nghiêm túc nghe một lúc, tựa như thật sự có âm thanh vọng lại, ngay cả tiếng khe suối chảy đằng xa kia cũng truyền đến.
Đôi mắt xinh đẹp sáng rực giống như hoa đào của Dạ Dao Quang phản chiếu xuống dòng suối trước mắt, đôi mắt trong suốt động lòng người mỉm cười nhìn Ôn Đình Trạm, sau đó hai tay cô đặt bên miệng, hét to vào sơn cốc:
“Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang thích chàng, chàng có nghe thấy không?”
Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang thích chàng, chàng có nghe thấy không.
Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang thích chàng, chàng có nghe thấy không.
Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang thích chàng, chàng có nghe thấy không.
Từng tiếng nói của cô trong gió giống như đóa hoa đang nở rộ vậy, sau đó lại tựa như vừa qua xuân hạ lại quay về, trong sơn cốc mênh mông không ngừng vọng lại, không ngừng quanh quẩn dưới bầu trời trong xanh.
Một khắc đó trái tim Ôn Đình Trạm rung động, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm của cậu ngóng nhìn nữ tử bên cạnh, đây là nữ tử mà cả đời này cậu không buông bỏ được, chỉ muốn che chở trong lòng. Lần đầu tiên cô ở trước mặt cậu, lớn tiếng lại rõ ràng như vậy biểu đạt tình yêu với cậu. Cánh hoa bay theo gió rơi xuống vai cậu tựa như lướt nhẹ qua tim cậu, khiến cả trái tim cậu đều run lên.
“Ôn Đình Trạm, muội yêu chàng!”
Ôn Đình Trạm, muội yêu chàng.
Ôn Đình Trạm, muội yêu chàng.
Một lần lại một lần lặp lại, Dạ Dao Quang quay đầu nhìn Ôn Đình Trạm: “Trước đây muội ít nói, bây giờ muội sẽ để sông núi khắp nơi giúp muội lặp lại, đền bù sự thiếu sót của muội, chàng có thích không?”
“Thích, rất thích.” Ôn Đình Trạm ôm chặt lấy Dạ Dao Quang, cúi đầu đụng trán mình vào trán cô, đôi mắt đều là hình bóng cô, lấy tay cô đặt lên tim mình:
“Dao Dao, nàng sờ tay lên trái tim ta, nó sắp nhảy ra ngoài rồi, trước giờ ta chưa từng vui sướng như vậy.”
Cảm nhận tim đập kịch liệt dưới lòng bàn tay, trong lòng Dạ Dao Quang lại có chút chua chát, có phải chuyện cô làm vì cậu quá ít hay không, cho nên chỉ vì một chuyện đơn giản như vậy lại có thể khiến cậu cảm động, giống như cô vì cậu mà làm chuyện kinh thiên động địa vậy.
“A Trạm, chàng đúng là kẻ ngốc.” Dạ Dao Quang thấp giọng nói.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm lóe sáng, cậu nắm tay không nhịn được dùng lực: “Dao Dao, nàng gọi ta là gì?”
“A Trạm.” Dạ Dao Quang gọi một tiếng.
“Trong lòng muội, bắt đầu từ rất lâu trước đây chàng chính là đứa bé không cần muội bảo vệ nữa, chỉ là muội gọi thành quen. Thực ra, từ rất lâu trước đây, trong lòng muội chàng đã là nam nhân đội trời đạp đất rồi.”
“Dao Dao.” Ôn Đình Trạm kích động dùng lực ôm chặt Dạ Dao Quang vào lòng.
Cậu chưa từng kích động như bây giờ, Trạng nguyên là gì chứ, cậu luôn muốn từ một đứa bé lột xác thành một nam nhân trong mắt cô, một người khiến cô có thể dựa vào từ tận đáy lòng, không lẩn tránh và ái mộ. Không biết cậu đã đợi giây phút này bao lâu rồi, nhưng cuối cùng cậu đã đợi được rồi. Cậu thỏa mãn, vượt qua tất cả những thành tựu cậu đã làm trước đây.
Trong mắt người khác Ôn Đình Trạm là một vị thần bày mưu lập kế nhưng trong lòng Dạ Dao Quang, cậu chỉ là một người bình thường khát vọng có được sự công nhận của người yêu thích. Muôn vàn tính toán, hết thảy công danh đều không bằng một câu đồng ý của cô, đó chính là sự khẳng định lớn nhất với cậu.
Dạ Dao Quang bị cậu ôm chặt, trong chớp mắt hít thở không thông, cô rất nhanh vận khí hai tay ôm ngược lại cậu, cảm nhận được sức lực của cậu vì kích động mà toàn thân hơi run. Cô vùi đầu vào vai cậu, âm thanh xung quanh dường như biến mất trong nháy mắt. Cô chỉ nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của cậu, một sự vui sướng giống như tiểu tinh linh đang vui vẻ bay nhảy trên dây đàn. Khóe môi chậm rãi nâng lên, ngửi từng đợt hương hoa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Từ nay về sau, trong miệng Dạ Dao Quang không còn có Trạm ca nữa, chỉ có một mình a Trạm thuộc về cô. Bởi vì cậu đã không còn là đứa bé trai thân thương cùng cô lớn lên nữa mà là một người chân thành tha thiết yêu cô, để cô dựa vào, cùng cô đi hết quãng đời còn lại.
Hai người nắm tay trở về Vĩnh An tự, vừa mới quay về liền nhận được thư Tiểu Quai Quai truyền tới. Ôn Đình Trạm nhận lấy mở ra, là một thiệp mời, sau khi xem xong liền nói với Dạ Dao Quang: “Tháng sáu, Qua cô nương và Vân Phi Ly thành hôn.”