“Quảng Minh, làm tốt lắm!” Dạ Dao Quang dựng ngón tay cái khen ngợi nhi tử.
Đừng nhìn Ôn Đình Trạm ung dung thanh nhã, phảng phất vĩnh viễn không tức giận, ngay cả giết người vẫn giữ bộ dáng ôn tồn lễ độ, nhưng thật không có mấy người dùng ngữ khí như vậy với Ôn Đình Trạm.
“Ăn!” Quảng Minh không khỏi có chút gấp, ngữ khí liền càng trọng.
“Nhi tử đưa cho chàng ăn, chàng không ăn sao?” Dạ Dao Quang ở một bên ồn ào.
Ôn Đình Trạm dung túng nhìn Dạ Dao Quang, ngoan ngoãn mở miệng ra. Hắn vừa mới hé miệng, Quảng Minh đã có chút không kiễn nhẫn, liến nhét thẳng khối điểm tâm vào trong miêng Ôn Đình Trạm, suýt nữa làm hắn mắc nghẹn.
“Ha ha ha ha……” Dạ Dao Quang cười đến chảy nước mắt, một tay đoạt lại Quảng Minh đang cười nắc nẻ giống nàng, “Nhi tử, chúng ta chạy mau, đại ma vương tức giận rồi.”
Đem điểm tâm nuốt vào, Ôn Đình Trạm nhìn thê tử ôm nhi tử nhanh như chớp chạy thật xa, như nàng mong muốn, hắn banh khuôn mặt, thật sự trên nền tuyết trắng truy đuổi hai mẹ con. Vì thế trên nền tuyết, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nữ tử kêu sợ hai, tiếng cười vui vẻ của trẻ con, cùng giọng nói như hung thần của nam tử.
Thanh âm này ở trong thế giới tuyết đan chéo tạo ra âm thanh cùng hình ảnh ngọt ngào. Ngay cả dưới cửa sổ bên tháp, hai tiểu sa di ngày thường chăm sóc Quảng Minh cũng nhịn không được nhiễm ý cười.
Nguyên Ân đem hết thảy xem trong mắt, hai tròng mắt từ bi vĩnh viễn tựa hồ cũng thêm chút ấm áp.
Đùa giỡn một canh giờ, Dạ Dao Quang nhìn Quảng Minh mồ hôi đầy đầu mới dùng khí Ngũ hành hong khô cho cậu rồi để nhi tử cưỡi trên cổ Ôn Đình Trạm, ôm cậu tiến vào trong tháp. Để Ôn Đình Trạm mang theo Quảng Minh đi tìm Nguyên Ân, nàng trực tiếp theo lối quen tới phòng bếp, hôm nay tính toán làm một nồi lẩu nấm.
Những loại nấm này đều là nấm mùa thua, chủng loại có tới hai mươi mấy loại, nấu thành nước loãng đầy một nồi, mang theo một bếp lò nhỏ mang tới thiện phòng Thiên Ân, một nồi nhỏ khác đưa cho tiểu sa di đã chiếu cố Quảng Minh.
“Tới xem, nếm thử ăn ngon không.” Dạ Dao Quang đem vài loại nấm tương đối có dinh dưỡng lấy vào bát cùng cơm, tự mình cho Quảng Minh.
Hành động của Dạ Dao Quang làm Ôn Đình Trạm không khỏi giật giật đỉnh mày, nhưng nhìn Quảng Minh ăn một ngụm, gương mặt nhỏ trắng phấn phồng miệng nhai, cùng đôi má bánh đúc có má lúm đồng tiền giống hệt hắn, bộ dáng ăn thực thỏa mãn, hắn chung quy không tiếp tục để ý mà tiếp tục dùng bữa.
Ở thời của Ôn Đình Trạm, nam hài tử tới thời điểm ba tuổi nên bắt đầu học tự mình lấy muỗng dùng bữa, đối với nữ nhi được chiều thêm mấy năm cũng không sao. Nhưng tình huống của Quảng Minh đặc thù, Dạ Dao Quang một năm tới không được vài lần, năm nay cũng vào dịp này, hắn không nên khắc nghiệt với Quảng Minh.
Dùng bữa tối, Dạ Dao Quang được Nguyên Ân cho phép, đêm nay có thể ở lại đây nghỉ ngơi, hơn nữa có thể cùng ngủ với nhi tử, liền vui vẻ không thôi nấu nước chon hi tử tắm. Thời điểm cho Quảng Minh tắm rửa, Dạ Dao Quang xốc mũ Quảng Minh lên, nhìn đầu nhỏ trơn bóng, trong lòng đau xót. Trên đầu Quảng Minh không có giới sẹo, không chỉ Quảng Minh không có, ngay cả Nguyên Ân cũng không có.
Giới sẹo bắt nguồn từ Nguyên triều, lịch sử ở chỗ này bị bẻ cong, giới sẹo không tiếp tục lưu hành. Dạ Dao Quang cũng không biết có phải may mắn hay không, con trai nàng không có vết tích chuyển tội.
Tắm rửa xong cho Quảng Minh, Dạ Dao Quang cũng tắm gội xong. Nơi này là Phật môn, nàng cùng Ôn Đình Trạm cho dù là phu thê cũng tách thiện phòng, trong phòng chỉ có mẫu thân hai người. Dạ Dao Quang kể chuyện cho Quảng Minh, sau đó nhẹ nhàng ngâm ca dao, nhìn nhi tử chơi cả ngày mệt nhọc quá độ liền ngủ say trong lòng mình, ánh mắt nàng không khỏi dừng lại, tay lần nữa vuốt ve đầu cậu.
Thẳng đến khi Ôn Đình Trạm đầu tóc rối tung như thác nước đi tới: “Không còn sớm nữa, nàng nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Dạ Dao Quang lúc này mới nằm xuống, đem nhi tử ôm vào lòng.
Hôm sau là sinh nhật Quảng Minh, tiểu hài tử đã ba tuổi tính theo tuổi mụ, Dạ Dao Quang sáng dậy rất sớm, dùng cà rốt, rau chân vịt, khoai lang tím nghiền ra thành nước, để Ôn Đình Trạm cán bột rồi dùng nước củ quả nhuộm thành những màu sắc khác nhau, làm một chén mì sợi bảy màu xinh đẹp.
Sinh nhật Quảng Minh, Dạ Dao Quang chỉ có thể làm cho cậu một bát mì chay, ngay cả quả trứng gà đỏ cũng không được, bởi vì trứng gà là thức ăn mặn. Bất quá, đa phần trẻ nhỏ đều thích những thứ sắc màu đẹp đẽ, Quảng Minh thực sự thích, ăn rất hăng hái.
Thời gian cả ngày này, Dạ Dao Quang đều ở cùng Quảng Minh, thay đổi nhiều cách thức chơi cùng cậu thẳng đến thời điểm ban đêm tới giờ cậu đi ngủ mới thôi. Ngày hôm sau, Dạ Dao Quang tỉnh dậy càng thêm sớm, nàng trong bếp chuẩn bị màn thầu có hình dạng các con động vật đáng yêu, phân phó tiểu sa di chờ cậu tỉnh lại cho cậu ăn, sau đó cùng Ôn Đình Trạm rời đi.
Nàng không dám chờ Quảng Minh tỉnh lại, nàng sợ nghe tiếng cậu khóc, nàng sẽ không nhịn được muốn đưa cậu đi.
Dọc cả đường đi, Dạ Dao Quang đều không có hứng thú, cũng may lúc này bọn họ tới Thổ Phiên, vừa lúc Thổ Phiên đón năm mới. Năm trước bọn họ không gặp gỡ, năm nay lại có cơ hội. Không khí tân niên vui mừng tại Thổ Phiên nhuộm đẫm tâm cảnh Dạ Dao Quang, rốt cuộc đã làm trên mặt nàng thêm ít ý cười.
Lần này Cổ Cứu không ở nơi ở lúc trước của bọn họ, mà chọn một người nhà quen cũ. Bọn họ được mời tới nhà làm khách, thuận tiện có người ở lại chờ Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm. Đương lúc Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đến nơi, vài hạ nhân cung kính tới đón hai người.
Những người này không phải Tàng dân, mà là người Hán, bất quá đã ở Thổ Phiên cắm rễ mấy thế hệ, hơn nữa gia tư phong phú, lựa chọn buôn bán những vật tư hi hữu của Tàng Hán. Ở Thổ Phiên đã lâu, bọn họ cũng dần dần bị đồng hóa, sang sảng nhiệt tình hiếu khách. Lúc tới vừa là ngày ba mươi, Dạ Dao Quang xem như hoàn toàn thể nghiệm trọn vẹn tân niên Thổ Phiên.
Nàng còn được thưởng thức và học một loại bột chiên gọi là “Tạp tắc” có nhiều hình dạng, màu sắc khác nhau.
“Ăn ngon lắm, lần sau muội phải làm cho con trai ăn.” Dạ Dao Quang một bên ăn một bên nhớ Quảng Minh mãi không thôi.
Ôn Đình Trạm chỉ có thể phụ họa gật đầu.
Năm mới ở Thổ Phiên không có đón giao thừa, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm sau khi tiêu thực xong liền nghỉ ngơi sớm, ngày mùng một tại Thổ Phiên mọi nhà bế hộ, ngày mai bọn họ có thể nghỉ ngơi, thế nhưng từ ngày mùng hai sẽ có rất nhiều hoạt động.
Hai người trong lúc trò chuyện vu vơ, Dạ Dao Quang rất nhanh thấy buồn ngủ. Đang dần tiến vào mộng đẹp, bỗng nhiên nghe được tiếng mèo kêu quỷ dị, cơn buồn ngủ của Dạ Dao Quang lập tức biến mất, ngồi dậy theo phản xạ.
“Dao Dao, làm sao vậy?” Ôn Đình Trạm quan tâm hỏi.
“A Trạm, đây là tiếng kêu của miêu quỷ!”