Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Những sinh linh vô tội này chết, khả năng đều là bởi vì sai lầm vô tâm của huynh.” Dạ Dao Quang nói xong dừng một chút, “Tất nhiên, người phải trả giá đầu tiên không phải là huynh, cho nên đến bây giờ tướng mạo của huynh chưa đạt tới mức chỉ có con đường chết không thể sửa đổi, đó là bởi vì phía trước huynh còn có một người che chắn.”

“Là người làm long mạch bị thương?” Ôn Đình Trạm phản ứng đi lại.

Dạ Dao Quang nhẹ nhàng gật đầu: “Chấp niệm đao phủ đã xông lên ấn đường, nhưng chưa tiến sâu vào mép tóc, vì có hai nguyên nhân, một là long mạch còn chưa chết tuyệt; Mà còn lại là hung đồ còn chưa ngã xuống. Một khi một trong hai rơi vào vô pháp vãn hồi, là thời điểm toàn bộ nhà Chi Nam phải đền mạng.”

“Ta...” Thân thể Cổ Cứu bắt đầu run rẩy, hắn cưỡng bức chính mình tỉnh táo lại khẩn cầu nhìn Dạ Dao Quang, “Đệ muội, muội nếu như đã biết rõ nguyên nhân, có thể giúp ta không. Ta chính mình phạm vào tội nghiệt, ta nguyện ý lấy mệnh chuộc tội, chỉ cầu không liên lụy tới thân tộc ta.”

“Chi Nam, huynh đừng vội.” Dạ Dao Quang trấn an nói, “Hiện tại sự tình còn chưa đến mức không thể vãn hồi, chờ thêm một ngày nữa, xem xem trong nhà huynh có tin truyền đến hay không.”

“Được.” Cổ Cứu trịnh trọng gật đầu, hắn cũng không tiếp tục mở miệng cầu, hắn biết Dạ Dao Quang đã nói như vậy, tất nhiên trong lòng đã lên kế hoạch giúp hắn. Gặp đại sự như vậy trước mặt, Dạ Dao Quang sẽ không phải kiểu người tạo an bình giả.



“Sắc trời cũng không sớm, Chi Nam, cậu sớm đi nghỉ tạm, chớ đừng nghĩ nhiều.” Ôn Đình Trạm bỗng nhiên mở miệng nói.

Cổ Cứu tuy rằng lòng nóng như lửa đốt, một điểm buồn ngủ cũng không, nhưng hắn lại không thể bắt Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang chịu sự dày vò cùng hắn, nhất là Dạ Dao Quang đang mang thai tháng cuối, vì thế hắn tận lực giữ sắc mặt bình thản cáo từ.

Đợi đến sau khi Cổ Cứu rời khỏi, Ôn Đình Trạm yên lặng không nói gì, hắn yên tĩnh cùng Dạ Dao Quang tắm rửa. Từ lúc Dạ Dao Quang mang thai được bảy tháng, một lần bởi vì chân bị chuột rút mà suýt nữa đang tắm ngã quỵ, Ôn Đình Trạm từ phủ nha trở về nghe thấy việc này liền không để Dạ Dao Quang tự mình làm, mỗi ngày đều là Ôn Đình Trạm giúp nàng tắm rửa.

Như lúc trước, Ôn Đình Trạm sẽ trò chuyện để phân tán sự chú ý của chính bản thân mình, không dán chặt ánh mắt lên thân thể Dạ Dao Quang, nếu không hắn sẽ vô pháp nín nhịn. Hôm nay, thái độ Ôn Đình Trạm yên tĩnh khác thường, nhường Dạ Dao Quang có chút không biết làm thế nào. Nàng biết động tác của hắn hết thảy nhìn như đâu vào đấy nhưng kỳ thực đã là thói quen khắc vào xương tủy, thành một loại bản năng, mà tinh thần của hắn thực sự đã bay lơ lửng.

Về phần cuốn theo chuyện gì, Dạ Dao Quang trong lòng cũng hiểu rõ.

Ôn Đình Trạm lau khô thân thể cho nàng, rồi lại lau khô tóc, mặc vào áo ngủ sạch sẽ, đem nàng đặt ở phía trên giường, chuẩn bị đi suy tính công việc là lúc Dạ Dao Quang thân thủ đứng dậy bắt lấy tay hắn: “A Trạm, đó là Chi Nam.”

Không giống những người khác, nếu đổi lại là một người xa lạ, không thân cận như vậy, nàng đều có thể dùng lý do sắp lâm bồn đương nhiên cự tuyệt. Nhưng là Cổ Cứu, Dạ Dao Quang làm không được.

Ánh mắt hoa đào của nàng dưới ánh nến như có hào quang lay động bên trong, thật sâu vọng vào đáy mắt hắn: “Minh Quang là nỗi đau vĩnh viễn không thể xóa mờ trong lòng chúng ta, không thể lại có thêm một nữa.”

Người thông minh tuyệt đỉnh như Ôn Đình Trạm rất khó gặp được tri kỷ, cả đời này hắn chỉ sợ cũng chỉ có thể gặp được hai người. Một là Tuyên Lân trí tuệ tài hoa cùng hắn sóng vai, một người khác chính là kỳ tài ngút trời, trên phương diện vẽ tranh đăng phong tạo cực, Cổ Cứu. Tuyên Lân ngã xuống, nàng không thể không quan tâm, nàng đã dốc toàn lực, lại vẫn không thể vãn hồi. Nhưng còn Cổ Cứu, nếu như hôm nàng bởi vì sợ hãi ảnh hưởng đến hài tử mà bỏ mặc hắn, nàng cùng Ôn Đình Trạm vĩnh viễn không được an bình, còn sống là còn gông xiềng bên trong linh hồn, chuyện này sẽ khảm sâu trong lòng cả đời.



Chưa đề cập tới tình nghĩa giữa Cổ Cứu cùng Ôn Đình Trạm, Cổ Cứu từng giúp đỡ Ôn Đình Trạm, đó là hoàn lại ân tình, Dạ Dao Quang cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Mà sự tình của Cổ Cứu rất rõ ràng đã lửa sém lông mày, đợi không được sau một tháng nàng sản tử, lại chờ thêm một tháng nàng kiêng khem. Chỉ sợ hai tháng sau, người nhà Cổ Cứu sớm đã chết hết, đến lúc đó liền tính Cổ Cứu may mắn còn chưa chết, Dạ Dao Quang cũng không dám ra tay cứu hắn, nếu như không cứu, làm cho người ta sống không bằng chết còn tàn nhẫn hơn.

“Dao Dao, có đôi khi ta thật sự hận.” Hai tay chống hai bên người Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm dán lên người nàng, đôi mắt tối đen sâu thẳm làm người ta khiếp sợ.

Dạ Dao Quang không hiểu rõ ý tứ của câu nói này, nàng nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc.

“Ta hận vì sao ta không thể tu luyện...” Đây là nỗi đau trong lòng Ôn Đình Trạm.

Hắn không thể tu luyện, cho nên mặc dù hắn đã dùng hữu trí siêu việt của mình tuệ tận lực chen chân vào những sự tình không thuộc thế tục, nhưng vẫn như cũ bất luận sự tình gì gặp phải đều không thể tự thân tự lực, không tránh khỏi kéo nàng vào cục diện; Hắn không thể tu luyện, cho nên hắn không thể từ bỏ thế tục, làm một đôi thần tiên quyến lữ với nàng.

“A Trạm, chàng có biết vì sao muội có thể vô tư hưởng thụ tình yêu của chàng như vậy không?” Dạ Dao Quang nhẹ nhàng đặt hai bàn tay áp lên mặt hắn, ánh mắt của nàng quyến luyến mà tràn đầy nhu tình, “A Trạm, nếu chàng có thể tu luyện, muội sẽ cảm thấy không chỗ nào dùng được. Một đôi phu thê, bất luận yêu bao sâu, một khi một người ở trước mặt người khác không có chút giá trị nào, hẳn trong thâm tâm sẽ trở nên càng ngày càng trống rỗng, càng ngày càng tự ti, cuối cùng sợ hãi được mất, đem chính mình bức thành một người điên.”

“A Trạm, thế gian này sở dĩ có nhiều vẻ đẹp, là vì mỗi một cá nhân sắm vai nhân việc chỉ thuộc về bản thân, thể hiện được giá trị sinh tồn, thế gian này chưa từng có một người vạn năng.”

Ôn Đình Trạm tựa đầu nhẹ nhàng đặt trên đầu vai Dạ Dao Quang, trầm mặc không nói.

Dạ Dao Quang nghiêng đầu sang một bên, đem mặt nàng càng gần sát hắn, nàng cũng không nói gì.



Không biết qua bao lâu, Ôn Đình Trạm mới mở miệng nói: “Dao Dao, kêu Tiểu Dương trở về, để hắn đi cùng nàng, lúc cần thi pháp bày trận, cho hắn động thủ.”

“Được.” Ôn Đình Trạm chịu đồng ý, Dạ Dao Quang tất nhiên cũng muốn nhường hắn an tâm, “Tính tới nay, Tiểu Dương đi Ba Trủng sơn cũng đã hơn một tháng, thời gian hắn quay trở lại không sai biệt lắm, chính là tân niên.”

“Ta đi viết thư, để Tiểu Quai Quai truyền tin cho hắn.” Ôn Đình Trạm nói xong liền đứng lên.

Dạ Dao Quang cũng không ngăn trở hắn: “A Trạm, chàng thật sự lo lắng như vậy, hay để Mạch đại ca theo giúp muội.”

Mạch Khâm không quá cần thiết trấn định ở Cửu Mạch tông, hơn nữa người tu luyện cũng không coi trọng việc đón năm mới, có Mạch Khâm bên cạnh, Dạ Dao Quang cảm thấy yên tâm vững vàng hơn. Nàng lo lắng cho hài tử, không thể cậy mạnh, cũng không thể tùy hứng như trước.

“Ân.” Cho dù Dạ Dao Quang không mở miệng, Ôn Đình Trạm cũng tính toán đồng thời truyền tin cho Mạch Khâm, nếu như có thể, hắn muốn đích thân đi cùng Dạ Dao Quang, nhưng hôm nay phát sinh án mạng của Cách Lai, ngay cả hắn nghĩ đem chuyện này bỏ xuống mà đi cùng Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang cũng sẽ không đáp ứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK