Sắc mặt của Liễu Cư Côn rất không tốt, không nói lời nào liền đi về phía ghế trên. Ôn Đình Trạm lại nhanh hơn ông một bước, ngồi vững vàng ở chỗ ngồi của chủ nhà khiến Liễu Cư Côn trợn tròn mắt: “Ngươi...”
“Ta làm sao?” Ôn Đình Trạm vẫn cười nhạt:
“Lẽ nào ta là chủ nhà vẫn phải có nguyên tắc mời khách ngồi ở chỗ ngồi của chủ nhà sao?”
Liễu Cư Côn nghẹn một cái, câu nói ta là ông bác của ngươi cuối cùng không nói ra được thành lời. Ông ta phẩy tay áo một cái rồi ngồi xuống phía dưới, sau đó liền tỏ mặt bực tức. Thấy không có người dâng nước bưng trà, cuối cùng cũng tìm được một chỗ sai, lập tức mượn chuyện nói ý mình: “Đây chính là đạo lý đãi khách của ngươi sao? Quả nhiên không có sự dạy dỗ, lão phu hôm nay đến là để đón các ngươi về Liễu gia, các ngươi thu dọn một chút rồi cùng lão phu đi thôi.”
“Khách, cũng có khách không mời mà đến.” Sắc mặt Ôn Đình Trạm không thay đổi.
“Đối với khách không mời mà đến, ta từ trước đến nay đều không cần khách khí. Ta và Liễu gia không thân không thích, cửa lớn của Liễu gia, không dám trèo cao. Liễu nhị lão gia nếu như vì việc này mà đến... Vương Mộc, tiễn khách.”
“Ngươi!” Liễu Cư Côn tức đến mức đứng bật dậy:
“Ôn Đình Trạm, ngươi đừng cho rằng lão phu đang cầu xin ngươi. Ngươi thật sự đã đắc tội với Liễu gia rồi, ngươi đừng mơ có chỗ đứng ở quận Dự Chương.”
Ôn Đình Trạm cũng từ từ đứng dậy, cậu mặt mày bình thản nhìn Liễu Cư Côn, môi màu đỏ thắm không nhanh không chậm nói ra bốn chữ: “Mỏi mắt mong chờ.”
Đã đến bước này Vương Mộc cũng không khách khí, trực tiếp bước đến dẫn Liễu Cư Côn ra ngoài với dáng vẻ không được phép cự tuyệt, hoàn toàn không chú ý đến việc Liễu Cư Côn nói kháy cả đoạn đường.
Liễu Hợp Triều nãy giờ vẫn không nói gì cũng đứng dậy giải thích một câu: “Ta đến không phải là thúc ép.”
Là lo lắng Ôn Đình Trạm chịu thiệt dưới tay Liễu Cư Côn, cũng là lo lắng Liễu Cư Côn sau khi bị từ chối sẽ vẩy nước bẩn lên người Ôn Đình Trạm, vì vậy hắn mới theo tới nhưng quả nhiên giải thích xong một câu hắn lại cảm thấy tái nhợt.
Ôn Đình Trạm hạ tầm mắt xuống không nói gì.
Liễu Hợp Triều mở miệng nhưng cuối cùng lại nuốt tất cả lời nói xuống. Đứa cháu ngoại này chẳng nói chẳng rằng đánh cho đứa cháu trai tàn phế, nắm không được một điểm yếu nào, quay đầu đã lại tống đường đệ (1) vào đại lao nha môn phủ khiến tổ phụ - người luôn là một ngọn núi cao của bọn họ cũng không cứu ra được. Qua việc lần này, Liễu Hợp Triều cảm thấy hắn hiểu đứa cháu ngoại này quá ít, hơn nữa tất cả những lo lắng của hắn và phụ thân đều có vẻ hơi dư thừa.
Vừa vui vẻ yên tâm lại vừa có chút buồn rầu không vui thở dài một hơi, Liễu Hợp Triều chắp tay với Dạ Dao Quang: “Đa tạ Dạ cô nương nhắc nhở mới khiến cho thê tử ta may mắn thoát khỏi tai nạn.”
“Quý phu nhân vốn chỉ là bị chấn động chứ không có nguy hiểm gì nên ta không nhắc tới, cũng sẽ không làm hại đến tính mạng.” Chỉ có điều sẽ tổn thương gân cốt, nhưng Dạ Dao Quang không nói lời này.
Thế nhưng đạo lý thì Liễu Hợp Triều đều hiểu, còn nói một tiếng đa tạ, sau đó rời khỏi nhà họ Ôn.
“Hợp Triều, ngươi nhìn thấy cháu ruột của ngươi như thế đấy, dám đuổi nhị bá của ngươi ra ngoài!” Liễu Hợp Triều vừa ra khỏi cửa, Liễu Cư Côn - người bị mời ra khỏi cửa liền nói lớn.
“Cháu cũng bị đuổi ra rồi, lại không phải một lần.” Liễu Hợp Triều nói một câu nhẹ bẫng rồi vòng qua Liễu Cư Côn ngồi lên xe ngựa của mình. Liễu Cư Côn tức đến mức giậm chân tại chỗ.
Ở quận Dự Chương hoành hành quen rồi, chưa từng chịu sự thờ ơ đến như vậy, bây giờ Liễu Cư Côn đầy bực tức trong bụng nhưng ông ta lại không thể đi như thế này. Trong đầu ông ta vẫn nghĩ đến những lời mà cha ông ta đã nói trước khi đến đây, phải cứu con trai, chỉ có tiểu tử họ Ôn thả ra mới được. Nếu không con trai của ông ta chỉ có thể bỏ mạng trong nha phủ, chứng cứ vô cùng xác thực, quan phủ cho dù cũng muốn nể mặt Liễu gia thì cũng cần Ôn Đình Trạm không trực tiếp vạch trần chuyện này trước mặt đế sư.
Đã có tiền lệ là lần trước đế sư để Ôn Đình Trạm vạch trần Liễu Cư Mân, người nhà họ Liễu ai cũng không dám đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Ôn Đình Trạm với đế sư. Vì vậy lão già Liễu mới tự mình đi nha môn phủ một chuyến, tên quan phủ giảo hoạt cũng chỉ dám nói đùa. Nếu như Ôn Đình Trạm có liên quan thì hắn cũng bị kéo theo, vậy thì sang năm là đủ ba năm nhiệm kỳ, hắn đừng nói đến thăng quan, còn rất có thể bị giáng cấp. Hắn là người không có hậu thuẫn gì cả, tất cả đều dựa vào sự thông minh lanh lợi và sức mạnh khiến mọi việc đều suôn sẻ mà trèo đến vị trí hiện tại, thật không muốn trở thành người phàm gặp họa khi thần tiên đánh lộn lẫn nhau (2).
Ba người con trai ruột của lão già Liễu, lão đại giống ông ấy nhất nhưng tài trí mờ nhạt không đủ. Lão tam thông minh nhất nhưng lại có quá nhiều ý kiến, quá mức coi trọng tình cảm, không phải là một người chăm sóc được mọi người. Còn lão nhị thì mười đủ mười, không có chút xíu nào giống như là con của ông. Vì vậy, ông ta mới căn dặn tỉ mỉ trước khi Liễu Cư Côn đến, bảo ông cho dù dùng cách nào cũng phải dụ được Ôn Đình Trạm thả người ra.
Tuy nhiên, Liễu Cư Côn tự cho là ai cũng yêu thích Liễu gia bọn họ. Quận Dự Chương đứng đầu là Liễu gia, chỉ cần ông mở miệng, đích thân đến đón Ôn Đình Trạm về Liễu gia, sau này sẽ là con cháu Liễu gia một trăm phần trăm, đó là vinh hạnh lớn biết bao nhiêu. Ôn Đình Trạm sẽ không có khả năng cự tuyệt! Đợi đến khi Ôn Đình Trạm bước vào Liễu gia, còn không phải để ông tự do bóp méo bóp tròn sao? Tiếc là ông hoàn toàn không lĩnh hội được ý của phụ thân mình...
Lo lắng cho con trai, lại chưa hoàn thành được lời dặn dò của phụ thân, Liễu Cư Côn cũng không dám trở về, bèn đi lên trấn nghỉ ngơi chút, chuẩn bị nghĩ đối sách khác.
Còn Dạ Dao Quang ở trong nhà lại hỏi Ôn Đình Trạm: “Chàng thật sự dự định khiến Liễu Hợp Bằng chết ở trong tù sao?”
Nếu giết chết thật, chỉ sợ mối thù này lại thêm lớn. Đến lúc đó người nhà họ Liễu công khai mối quan hệ giữa Ôn Đình Trạm và Liễu gia, người đời nào có quan tâm trong đó có những ân oán gì, mà sẽ chỉ nói Ôn Đình Trạm mất hết nhân tính. Cho dù Ôn Đình Trạm liệt kê ra những bằng chứng phạm tội của Liễu Hợp Bằng, bên ngoài thì khen ngợi nhưng bên trong lại chế giễu, viết lên bốn chữ “đại nghĩa diệt thân” này lại cũng không phải là việc gì hay ho. Điều khiến Dạ Dao Quang dè chừng nhất đó là, bọn họ là người thân.
“Ta nói rồi, ta sẽ không giết một người nào nhà họ Liễu.” Ôn Đình Trạm cười híp mắt nói.
“Chàng lộ ra nụ cười như vậy, muội lại cảm thấy ý nghĩ xấu xa trong bụng chàng lại nổi lên rồi.” Dạ Dao Quang đe dọa nhìn cậu:
“Nói mau, chàng định cho Liễu Hợp Bằng một kết thúc như thế nào?”
“Lưu đày thì sao?” Ôn Đình Trạm cười nói.
“Lưu đày tới chỗ nào?” Trong lòng Dạ Dao Quang bắt đầu mặc niệm cho Liễu Hợp Bằng.
“Tây bắc xa xôi, tây nam khí độc, đông bắc rét buốt, Dao Dao cảm thấy chỗ nào thì tốt?”
Dao Dao nhếch khóe môi: “Ba chỗ này có điểm tốt sao?”
“Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của ta rồi.” Ôn Đình Trạm thu tay lại, cuối cùng giận dữ viết rồi gác bút xuống, hai tay giơ bức thư lên nhẹ nhàng thổi khô vết mực.
Cô có chút tò mò, không biết Ôn Đình Trạm đã viết những gì nên rướn cổ lên xem được mấy hàng, không khỏi trợn tròn mắt. Ôn Đình Trạm lại là viết thư khiêu chiến cho lão già họ Liễu!
Thuê giết người, tuy chưa thực hiện được, ta là khổ chủ nên có quyền khiếu nại. Từ lúc gặp nạn đến nay lại bồn chồn lo sợ, Liễu lão gia nếu như có cách làm cho ta an tâm, ta có thể không truy hỏi. Nghe thấy trong luật lệ có hình phạt là lưu đày, Liễu lão gia có chấp nhận hay không?
Mấy câu ngắn ngủi, Dạ Dao Quang cảm thấy đợi sau khi lão già Liễu nhận được thì trong lòng hộc ra máu là chắc chắn rồi.
Thấy Dạ Dao Quang muốn xem, Ôn Đình Trạm hào phóng dứt khoát đưa cho Dạ Dao Quang, sau đó mài mực nhấc bút viết một bức thư khác.
***
(1) Đường đệ: Là em trai họ đằng nội, có cùng ông nội.
(2) Ý chỉ “trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết”. Ở đây vị quan ở nha môn phủ không muốn dính líu khi Ôn Đình Trạm và Liễu gia có hiềm khích.