Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Sĩ Duệ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng phẫn nộ không thôi, cảnh tượng kế tiếp càng làm hắn trợn mắt há hốc mồm.

Theo hình ảnh Tử Linh Châu của Dạ Dao Quang trải ra, nửa người của đứa trẻ con kia cũng dần lộ ra. Nửa người trên của nó phủ đầy lông màu xám nhạt gần như cùng mặt đất hòa hợp thành một, tóc rải rác xung quanh, phảng phất giống như một quả cầu tóc quấn quanh một đứa bé mới sinh đang ngủ say. Nhưng bọn hắn lại rất xác định những thứ giống như chỉ thêu này là từ trong thân thể nó trườn ra, hoặc đây chính là thân thể của nó.

Tiêu Sĩ Duệ đột nhiên cảm thấy lưng có chút tê dại.

Dạ Dao Quang thủ quyết vừa chuyển, Tử Linh Châu cũng hơi chuyển động, tầm mắt bọn họ liền theo Tử Linh Châu dời khỏi đứa trẻ mới sinh kia, họ thấy mọi thứ lộn ngược giống như dơi, có một đôi mắt màu hồng bảo thạch, ở trong bóng tối chợt lóe lên.

Mỗi khi đôi mắt màu đỏ tươi lóe sáng, đều có thể nhìn thấy hàm răng sắc nhọn của chúng.

“Đây… đây là vật gì?” Tiêu Sĩ Duệ hoảng sợ lui về phía sau một bước.

Dạ Dao Quang bỗng nhiên thu tay lại, điều chỉnh nội tức, đem Tử Linh Châu thu hồi vào trong lồng ngực mới đứng lên. Sắc mặt có chút tái nhợt, trên trán tràn đầy mồ hôi, Ôn Đình Trạm bước lên đỡ lấy Dạ Dao Quang, lấy ra khăn tay lau cho nàng.

“Muội không có việc gì.” Tuy rằng trạng thái thoạt nhìn không tốt, nhưng dùng tay chuyển khí ngũ hành vào bên trong điều trị thân thể, Dạ Dao Quang kỳ thật hiện tại là không có bất luận vấn đề gì. Khóe môi nàng nhẹ nhàng giương lên, tuy rằng không có đẩy Ôn Đình Trạm ra, cũng lộ ra ý cười nhẹ nhàng, “Đừng lo lắng.”

Ôn Đình Trạm cũng liền không có nhiều lời, đem nàng ôm vào trong lòng, đưa bải vai của chính mình cho nàng dựa vào.



Dạ Dao Quang cũng liền thuận thế dựa vào trên vai hắn, đối với Tiêu Sĩ Duệ nói: “Sàn nhà không thể đào.”

“Là vì con quái vật mắt đỏ lúc nãy sao?” Tiêu Sĩ Duệ hỏi.

Dạ Dao Quang gật đầu: “Đó là một loại sinh linh bị ám thuật, nếu ta không có đoán sai, một khi đào lên liền sẽ làm chúng nó bừng tỉnh, những thương tổn chúng gây ra nhiều hay ít ta cũng không thể hiểu hết.”

Loại sinh linh này kiếp trước Dạ Dao Quang cũng chưa từng nghe qua, càng không có gặp qua.

“Kia, còn hài tử kỳ quái kia……” Nghĩ đến đứa bé kia, Tiêu Sĩ Duệ vẫn như cũ có chút sởn tóc gáy.

“Nó không phải người.” Dạ Dao Quang nói.

“Không phải người?” Tiêu Sĩ Duệ tròng mắt trợn trắng.

“Đừng sợ, nhưng cũng không phải yêu.” Dạ Dao Quang vội vàng giải thích nói, “Không phải tộc người giống như chúng ta.”

Tiêu Sĩ Duệ lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ôn Đình Trạm vững vàng hỏi: “Dị tộc?”

“Xem là như vậy đi.” Dạ Dao Quang hơi gật đầu, liền cất bước đi ra ngoài, “Chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này đã, để ta vẽ một tấm âm dương phù đến bố trí lại nơi này.”

Mấy người Dạ Dao Quang liền rời khỏi Cần Chính Điện, hơn nữa còn phái người canh gác, không có sự phân phó của nàng, bất luận kẻ nào đều không thể tiến vào.

Đi dùng bữa trưa, nghỉ ngơi một lát, Dạ Dao Quang sắc mặt khôi phục hồng nhuận, mới đối với người vẫn luôn chờ đợi nàng giải thích Ôn Đình Trạm cùng Tiêu Sĩ Duệ nói: “Ta từng lấy ngũ hành chi khí cân nhắc, tất cả đều mang chất ngũ hành thổ. Lúc đầu ta nghĩ giống như bình hoa Nguyên quốc sư vẽ phù triện, hiện giờ xem ra đều không phải là như thế. Hẳn là hài tử kỳ quái kia cùng khí ngũ hành của hắn chính là cùng địa chất ngũ hành giống nhau.”



“Cùng địa chất ngũ hành giống nhau?” Ôn Đình Trạm nao nao, chợt phỏng đoán nói, “Hắn chẳng phải là sinh tồn dưới mặt đất, hoặc là sinh linh thổ địa dựng dưỡng ra?”

Dạ Dao Quang tán thưởng nhìn Ôn Đình Trạm liếc mắt một cái, gật đầu: “A Trạm quả nhiên một điểm liền thông.”

“Vẫn còn có người sống dưới đất?” Tiêu Sĩ Duệ không thể tưởng tượng hỏi.

“Có, có những người sinh tồn dưới lòng đất, biệt hiệu là địa nhân.” Dạ Dao Quang kiên định nói.

Về địa nhân, ở kiếp trước của Dạ Dao Quang đã có nhà khoa học đưa ra nghị luận này. Hắn luôn cho rằng nền văn minh dưới lòng đất vẫn đang tồn tại, bên trong địa cầu cũng có một nhân loại sinh tồn giống như những người trên bề mặt trái đất.

Chẳng qua, địa nhân tồn tại vẫn luôn chỉ là một giả thuyết cùng phỏng đoán, mãi cho đến khi Dạ Dao Quang qua đời đều chưa từng chứng thực mở ra được thế giới mới này. Đối với chuyện này, Dạ Dao Quang cùng những người tu luyện khác nghĩ rất thoáng, bởi vì những người tu luyện bọn họ tới tu vi nhất định liền có thể thiết lệp kết giới, mà kết giới này liền tự biến thành một tiểu thế giới thuộc về chính bản thân họ.

Nàng tin tưởng tam thiên đại đạo, tam thiên phồn hoa, tam thiên thế giới* vẫn luôn tồn tại. Bao gồm các không gian khác nhau song song cùng nhau tồn tại. Địa nhân hẳn là người sinh tồn ở kết giới khác trong lòng đất. Những nhu cầu để tồn tại của bọn họ không giống nhau, cho nên vẻ ngoài cũng không giống người thường, vóc dáng của họ cũng khác người thường.

*Tam thiên thế giới: Tiếng nhà Phật, chỉ hàng hà sa số thế giới, gồm Tiểu thiên thế giới, Trung thiên thế giới và Đại thiên thế giới.

Cũng không biết Nguyên quốc sư làm cách nào tìm tới địa nhân này, sau đó đem nó phong ấn tại nơi này, dùng nó làm nguồn nuôi dưỡng quỷ kíp nổ. Thậm chí để không cho nó bị bắt đi, ở bốn phía sắp xếp quái vật lạ và nhiều như vậy.

“Cung điện nếu không thể đào xuống, ngày sau nơi này……” Tiêu Sĩ Duệ muốn nói lại thôi.

Dạ Dao Quang lắc đầu: “Từ Thái Tông bệ hạ cho tới bây giờ, cũng được hơn một trăm năm, mỗi năm bệ hạ đều sẽ tới nơi đây tránh nóng, cũng không thấy xảy ra sự cố gì. Quỷ kíp nổ đã bị ta thiêu hủy, những thứ ngầm kia tuy rằng không trừ bỏ là một mối họa tiềm ẩn, nhưng hiện giờ đối người không có gây phương hại, việc này không cần gióng trống khua chiêng. Đệ trở về lén báo cho bệ hạ, để bệ hạ quyết định, tránh nóng vẫn như cũ có thể tới đây.”

Tiêu Sĩ Duệ tuy rằng gật đầu, nhưng là tưởng tượng đến hình ảnh vừa mới nhìn thấy, rốt cuộc vẫn là chấp nhận.

Dạ Dao Quang lâm vào trầm tư: “Ta thật sự cũng không biết cách nào có thể hóa giải thứ này, xem ra ta phải đi tìm người có kiến thức rộng rãi, Thiên Cơ sư thúc.”



“Cần gì làm phiền tới Thiên Cơ sư thúc.” Ôn Đình Trạm mặt trở nên nguy hiểm, “Ai gieo nghiệt, ai thu quả.”

“A Trạm ý của chàng là……”

“Đây là địa cung Nguyên quốc sư kiến ra, không cần bực vì chuyện này, tất nhiên là để Nguyên Dịch tới giải quyết.” Ôn Đình Trạm nói đúng lý hợp tình, “Hắn không phải muốn tỏ lòng trung thành đối với bệ hạ sao? Đây chính là cơ hội rất tốt, làm Nguyên quốc sư tôn nhi, hắn so với chúng ta càng hiểu Nguyên quốc sư tâm ý.”

“Đắc tội chàng cũng thật thảm.” Dạ Dao Quang chỉ có thể cảm thán một câu, thật là không có lúc nào là không đào hố.

“Chủ ý này của Doãn Hòa hay lắm, ta đây liền hồi cung bẩm báo hoàng gia gia.” Tiêu Sĩ Duệ liên tục gật đầu.

“Chàng đưa Sĩ Duệ hồi cung.” Dạ Dao Quang đẩy đẩy Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm không muốn động, Tiêu Sĩ Duệ vội vàng nói: “Không cần, khiến cho Duẫn Hòa ở Li cung chăm sóc Dao tỷ tỷ, ta mang theo hộ vệ là được rồi. Tuy hiện giờ nguy cơ tứ phía, nhưng ở địa phương này, không có người dám đối với ta ra tay tàn nhẫn, bên cạnh ta còn có ám vệ được Doãn Hòa huấn luyện.”

Chờ đến khi Tiêu Sĩ Duệ đi rồi, Dạ Dao Quang mới trợn mắt liếc Ôn Đình Trạm. Nàng chủ yếu là không có thời gian lo cho Ôn Đình Trạm, mới để Ôn Đình Trạm cùng Tiêu Sĩ Duệ đi một chuyến, nhân tiện ở bên cạnh giúp đỡ Tiêu Sĩ Duệ, đem chuyện này chuyển lại hoàn toàn cho Nguyên Dịch.

“Điều này so với Sĩ Duệ mà nói cũng không khó, ta ngược lại không tiện ra mặt, không thể làm bệ hạ nhìn ra ta cùng Nguyên Dịch ở giữa có lục đục.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK