Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta……” Lôi Đình Đình bị Dạ Dao Quang nói á khẩu không trả lời được.

Dạ Dao Quang vì điểm này hơi mang thất vọng: “Đình tỷ nhỉ, ngươi không phải người dễ bị lừa gạt, ngươi sở dĩ vô tâm mà nghĩ tới, chỉ vì trong lòng ngươi có bóng ma thù hận bịt kín. Nếu ngươi vẫn luôn giữ chấp nhất như vậy, ngươi sẽ sinh ra tâm ma, lạc mất chính mình, ngày sau sẽ làm ra những việc sai trái mà ngay chính ngươi cũng không thể tưởng tượng.”

“Tỷ tỷ……” Lôi Đình Đình đôi môi run rẩy.

“Đình tỷ nhi, chúng ta suy nghĩ sâu xa một chút. Ta cùng ngươi cũng chỉ là người ngoài không thân thích, ta còn không đành lòng đem sự tình như vậy nói cho ngươi.mà những người thân thích của ngươi lại không chút nào kiêng kị sát thêm muối lên vết thương của ngươi, bọn họ thật sự không nghĩ tới ngươi không hay biết gì sao?” Giọng nói của Dạ Dao Quang mềm mỏng lại, dẫn dắt từng bước nói, “Bọn họ nói với ngươi những chuyện đó, hôm nay nếu ta cùng A Trạm chưa trở về, trong lòng ngươi sẽ sinh ra oán trách đối với chúng ta có phải không?”

Ngón tay Lôi Đình Đình gắt gao nắm chặt khăn lụa, đem sự bất an cùng lo âu của nàng lộ ra ngoài không thể nghi ngờ.



Dạ Dao Quang coi như không nhìn thấy gì nói tiếp: “Còn nói cho ngươi cái gọi là ‘đồng lõa’? Quan Chiêu đúng không? Để ngươi sinh hận với Quan Chiêu, biết rõ ta sẽ ngăn cản ngươi, từ đó càng ngày càng nảy sinh bảy mãn đối với ta. Đã có người lợi dụng ngươi. Đình tỷ nhi, ta đối với ngươi nếu không thật lòng đối đã, ngươi tới bây giờ vẫn là một cô nương ngây ngốc không đầy đủ thần hồn. Thần hồn ngươi không đủ cũng không phải do ta làm hại, ta cũng không phải Bồ Tát sống dù thế nào cũng phải cứu ngươi. Ta chỉ đau lòng với những gì ngươi gặp phải mới sinh thương hại. Ta làm việc thiện cũng không cần hồi báo, chỉ cần không thẹn với lương tâm nhưng ta tuyệt sẽ không để người khác lấn át.”

“Bụp!” Lôi Đình Đình bỗng nhiên quỳ gối bên cạnh Dạ Dao Quang, nước mắt nàng lưu lại trên khóe mắt, quỳ đi tới trước mặt Dạ Dao Quang, túm lấy tay nàng, “Ta sai rồi, tỷ tỷ, tỷ đừng giận ta….” Lôi Đình Đình khóc thực thương tâm, giọng nàng nức nở đứt quãng, “Ngoại trừ cha mẹ, không còn có người nào đối tốt với ta như tỷ tỷ. Ta sau khi trở về…. trở về đột nhiên nghe được những lời này, trong lòng thực rối loạn, ta cũng không oán trách tỷ tỷ, ta…. ta chỉ nghĩ hầu gia cùng Quan gia tựa hồ có chút giao tình, Quan lão gia lại là Công bộ thượng thư, chức vị quan trọng, trong lòng ta muốn gây bất lợi với Quan Chiêu, có gây ra phiền toái gì cho hầu gia hay không, nếu như…. Nếu như ta bị Hầu gia cùng tỷ tỷ lạnh nhạt, đuổi ta ra khỏi Hầu phủ, lúc đó nếu ta có làm ra chuyện gì, cũng…… cũng không có quan hệ cùng Hầu phủ, Đình tỷ nhi thật sự không nghĩ tới bọn họ ác động như thế…..”

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Dạ Dao Quang rút ra khăn tay trong tay Lôi Đình Đình, mềm nhẹ lau nước mắt cho nàng rồi nâng nàng đứng dậy. Dạ Dao Quang nguyên tưởng rằng Lôi Đình Đình trong lòng có bất mãn với bọn họ, chó rằng mình nuôi ra một bạch nhãn lang, thế nhưng lại không nghĩ tới Lôi Đình Đình lại có suy nghĩ thế này, trong lòng có chút áy náy cùng thương tiếc: “Ta vừa mới có chút nặng lợi, nhưng đều là những gì phát ra từ tâm. Đình tỷ nhi, phụ mẫu ngươi đã qua đời, người hại chết họ cũng đã đền tội, ngươi hiện tại không có thù hận, cha mẹ ngươi trên trời có linh thiêng muốn nhìn thấy cái gì, ngươi phận làm nữ nhi hẳn rõ ràng hơn ai hết, cả mối quan hệ giữa ngươi cùng Quan Chiêu, ta cũng chưa từng cưỡng bách tình cảm của ngươi. Ta hiện tại có thể nói, hắn tuy rằng thời niên thiếu nháo loạn, có tài nhưng thành đạt muộn, ngươi nếu gả cho hắn sẽ hạnh phúc mỹ mãn cả đời. Nhưng nếu trong lòng ngươi thật sự không thể bước qua một bước này, như vậy từ nay về sau ngươi cùng hắn thành hai người xa lạ, chỉ cần ngươi trong lòng không hận không oán, ai cũng không thể kích động được ngươi, không có người nào có thể làm ngươi thấy không thoải mái.

“Đã minh bạch chưa?” Cuối cùng, Dạ Dao Quang hỏi một câu thấm thía.

“Minh bạch, minh bạch……” Lôi Đình Đình liên tục gật đầu.

Dạ Dao Quang nhẹ nhàng ôm nhẹ đầu nàng vào trong lòng, ôn nhu nói: “Ta hơn ngươi chín tuổi, ngươi ở trong phủ của ta cũng đã ba năm, ta coi ngươi như người thân trong gia đình. Tuy chúng ta không có huyết mạch tương liên, nhưng hồn ngươi có một phần ta tạo ra, đây cũng là một loại ràng buộc, ngày sau ta chính là tỷ tỷ của ngươi, Ôn gia là nhà đẻ của ngươi, ngươi vĩnh viễn không phải người cô độc.”

Nước mắt Lôi Đình Đình chảy càng lợi hại hơn, nàng gắt gao ôm chặt vòng eo Dạ Dao Quang, giống hài tử lạc đường đột nhiên tìm thấy lại gia đình, nỗ lực muốn giữ lại sự ấm áp này.



Dạ Dao Quang để mặc Lôi Đình Đình ôm, chờ cho cảm xúc của nàng bình phục mới chọc nàng với đôi mắt sưng húp, rồi phái Ấu Ly lấy nước rửa mặt, sau đó dùng thuốc mỡ Ôn Đình Trạm điều chế đắp mắt, gần như cả buổi chiều này đều giành cho nàng.

Thẳng đến khi Ôn Đình Trạm hạ nha, thời điểm dùng bữa tối, Dạ Dao Quang mới đem chuyện này nói cho Ôn Đình Trạm: “Có một số người không được giáo huấn, đem cắt bỏ móng vuốt của bọn chúng, xem bọn chúng còn dám duỗi tay xa như vậy không.”

Khó khi nào nhìn thất mạt tàn khốc hiện lên trong đáy mắt Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm tất nhiên gật đầu đáp ứng: “Nàng cứ giao cho ta, ta phái người đi tra.”

“Được.” Dạ Dao Quang gật đầu mới hỏi, “Vì sao Bé ngoan còn chưa trở về, có phải Vô Âm xảy ra chuyện gì?

Từ lúc Dạ Dao Quang nhờ Ôn Đình Trạm đưa phong thư cấp cho Vô Âm, nói cho nàng biết sự tình Thủy linh châu, Bé Ngoan vẫn chưa trở về, tới hôm nay đã 5 ngày. Khoảng cách từ Phiêu Mạc Tiên Tông tới nơi đây, với tốc độ của Bé Ngoan, cả đi lẫn về nhiều nhất không cần hai ngày mới đúng.

“Mạch đại ca không phải đi Phiêu Mạc Tiên Tông sao?” Ôn Đình Trạm trấn an nói, “Đừng lo lắng, chúng ta nghỉ ngơi sớm, không chừng sáng ngày mai khi nàng tỉnh là có thể thấy Bé Ngoan.”



Đúng như lời Ôn Đình Trạm dự đoán, sáng sớm ngày hôm sau Dạ Dao Quang chính là bị tiếng kêu của Bé Ngoan đánh thức, mắt mở lớn thì Ôn Đình Trạm đã tới nha môn xử lý công vụ. Nàng tối hôm qua bị Ôn Đình Trạm lăn lộn tàn nhẫn, buổi sáng khi Ôn Đình Trạm rời giường nàng mới từ mơ mơ màng màng ngủ một chút.

Nhìn thấy Bé Ngoan, Dạ Dao Quang vội vàng khoác áo xuống giường tiến lại gần, xoa xoa đầu nó, rồi lấy phong thư từ trong túi gấm trên cổ nó xuống. Vừa mở giấy, biết được viên Thủy tinh linh châu của Qua Vô Âm vẫn bình yên vô sự, chỉ là vừa lúc Thương Quân Nguyệt tới thăm nàng, rồi sau đó Thương Quyên Nguyệt lại có việc riêng cần Bé Ngoan giúp một chút, cho nên thời gian trở về bị trì hoãn là vì chuyện này, thấy vừa lúc cây kiếm sáo của Ôn Đình Trạm còn chưa tới hai ngày nữa là tu bổ xong, Qua Vô Âm để Thương Quân Nguyệt mang Bé ngoan đi.

Đọc đến đây, Dạ Dao Quang nhìn về phía Bé ngoan, quả nhiên trên chân nó vẫn luôn quắp lấy cây kiếm sáo của Ôn Đình Trạm, không tiếp tục đọc hết thư của Qua Vô Âm, Dạ Dao Quang liền cầm cây kiếm sáo, vào tay vẫn là khí sinh cát giống như đúc, nàng lại nhìn kỹ chỗ từng bị đứt gãy.

Dạ Dao Quang kinh ngạc phát hiện, chỗ kia hoàn toàn không có dấu vết bị khảm qua, cũng không có một vết nứt nào, càng thêm nhìn không ra dấu vết tu bổ, dường như đây là một cây kiếm sáo được rèn mới tinh. Tay nghề bổ cứu điêu luyện sắc sảo thực sự làm Dạ Dao Quang thán phục.

Nàng hơi động nơi lung lay, kiếm trong sáo bắn ra ngoài, hàn quang theo đó lóe sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK