Nằm ở trên giường, Dạ Dao Quang đau đầu không thôi, trong nhất thời cũng không biết nên an bài thế nào.
Thấy thê tử của mình buồn rầu như vậy, Ôn Đình Trạm duỗi tay đem nàng nhẹ nhàng ôm vào trong lòng: “Sắc trời đã tối, sớm chút nghỉ ngơi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
“Ừm.” Dạ Dao Quang khẽ gật đầu, liền xoay xoay đầu trong lồng ngực hắn rồi nhắm hai mắt lại.
Hôm sau, Dạ Dao Quang chủ động đi tìm Tưởng Xương Hưng, đem sự tình đại khái nói lại với hắn một lần, hơn nữa nếu là vạn bất đắc dĩ, nàng rất có thể phải tru diệt quỷ hồn của Tưởng Nghị Mân, đây là muốn hỏi bọn họ có thể tiếp nhận khả năng này không.
Tưởng Xương Hưng nghe xong lúc sau trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói: “Hài tử đã qua đời, hắn là người thà chết chứ không chịu khuất phục, nếu con quỷ kia thật sự tâm tư không thuần, làm ra cử chỉ bức bách, tiên cô cứ động thủ, lão tam cùng toàn gia chúng ta đều cảm kích tiên cô, tuyệt không có nửa điểm oán trách.”
Có những lời này của Tưởng Xương Hưng, Dạ Dao Quang trong lòng thấy đủ tự tin, cho nên đến lúc đó cần làm thế nào thì làm thế đó, sẽ không bị bó buộc tay chân. Nhận được sự bảo đảm của Tưởng Xương Hưng, Dạ Dao Quang liền dẫn theo Ôn Đình Trạm tới mồ, bọn họ ngự không mà đi.
Đạp lên phía trên Thiên lân, Dạ Dao Quang nhìn phía dưới những ngọn núi bao trùm một tầng tuyết: “Quả nhiên là nơi Âm dương song cực.”
Ngón tay thon dài giữa không trung điểm xuống dưới: “A Trạm chàng nhìn xem, bỏ qua rặng núi nhô cao, đây là một rừng hoa, kia là mồ Tưởng Nghị Mân, chúng ta hôm qua đứng ở đó có thể cảm giác được một cỗ hàn khí không phải thuộc mùa đông giá rét, bởi vì nó là nơi thái âm. Mà bên này, nơi họ định chôn Thu thị, khắp cả núi đều có tuyết, duy độc chỗ này không thể dày, cũng không phải nơi này hôm qua có động thổ, cũng không phải vì là khu vực lõm, mà nó thuộc nơi thái dương, âm khí thổi qua cũng sẽ thành dương khí.”
“Vì sao nơi này hình thành hai cực?” Ôn Đình Trạm thông qua miêu tả của Dạ Dao Quang, cẩn thận nhìn khoảng cách quanh thân, lại ở trong não phác họa ra, đích xác là tiêu chuẩn hai cực âm dương đồ.
“Nơi Thái âm trợ giúp âm khí ngưng tụ, nếu chọn nơi thái âm làm nơi chôn thi cốt, khối thi cốt này hồn phách liền sẽ không tan đi hoàn toàn, chậm rãi dưới sự ngưng tụ của âm khí tu luyện thành hình.” Dạ Dao Quang nói, “Lão quỷ kia chỉ sợ bởi vậy mà đến. Nơi Thái âm cùng nơi tuyệt âm không giống nhau, nó tẩm bổ cho hồn phách, có lẽ chính tộc đuổi thi muốn lấy ngụm khí cuối cùng kia. Mà nơi tuyệt âm lại tẩm bổ cho thi cốt, cho nên xuất hiện cương thi. Đến nỗi hình thể được dưỡng từ nơi thái âm thế nào, muội cũng chưa từng gặp qua, cũng rất ít nghe nói, hiện tại cũng không xác định được hình thái của lão quỷ đã thành hình hay chưa.”
“Hôm qua, tuy rằng nó bị phù triện của nàng trói buộc, nhưng tựa hồ cũng không sợ hãi như những con quỷ trước, ta nguyên tưởng rằng là do tu vi của nó cao thâm.” Ôn Đình Trạm cẩn thận dò xét.
“Đúng vậy, nó cũng chưa bao giờ mở miệng nói chính mình là quỷ.” Vẫn luôn nói nó là do âm khí ngưng tụ thành, “Nơi Thái âm ngưng tụ chính là nguyệt tinh hoa, lại chuyển hóa từ âm dương hai cực, cùng phương pháp tu luyện của Tiêu Linh Nhi không sai biệt lắm.”
“Tu luyện chính thống?” Ôn Đình Trạm nhướng mày.
Dạ Dao Quang lắc đầu: “Không thể nói là tu luyện chính thống, nhưng cũng không thể so với tà môn ma đạo.”
“Thế gian này chưa bao giờ chỉ có chính hoặc tà.” Ôn Đình Trạm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Trước mắt cứ xem con quỷ này có lừa gạt ta hay không đã.” Dạ Dao Quang than nhẹ một hơi, “Tối nay lại xem nó có tới hay không, muội tính ngày tháng, ngày mai thích hợp khai quan động thổ, lại đi hỏi một chút ý tứ Tưởng Xương Hưng, nếu hắn không có ý kiến khác, chúng ta ngày mai liền khai quan, tra nguyên nhân cái chết của Tưởng Nghị Mân.”
“Hôm nay lúc nàng đi tìm Tưởng Xương Hưng, ta thực ra cũng đi hỏi thăm về chuyện này.” Nói đến đây, Ôn Đình Trạm không khỏi mở miệng, “Là một người khó gặp, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, nhưng cũng không phải người ngoan cố không rành cách đối nhân xử thế, cũng không kết oán với ai, quan hệ với bên ngoài cực kỳ hòa hợp, đối đãi với hạ nhân Tưởng phủ cũng dày rộng, hắn là một người thông minh.”
“Ý của chàng là, hắn không phải bị giết?” Dạ Dao Quang nghe ra ý tại ngôn ngoại của Ôn Đình Trạm.
“Khả năng hắn bị giết cực thấp.” Ôn Đình Trạm chỉ có thể nói như vậy.
Nhưng Ôn Đình Trạm là người cực kỳ nghiêm cẩn, Dạ Dao Quang cảm thấy nếu hắn đã nói như vậy, thì Tưởng Nghị Mân không có khả năng bị giết, mà Tưởng Nghị Mân bị chôn tại nơi Thái âm thì gặp gỡ lão quỷ. Nếu hắn bị yêu ma quỷ quái giết chết, hơi thở trên người cũng có thể làm lão quỷ chỉ rõ, cho nên khả năng này bị loại trừ.
Vậy cũng chỉ còn một khả năng, Tưởng Nghị Mân đột tử.
Nhưng hắn không đau không ốm, như thế nào lại đột tử?
Không chỉ Dạ Dao Quang tò mò, ngay cả Ôn Đình Trạm cũng không thể vội vã kết luận.
Sau khi Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang trở về, đem việc nàng muốn khai quan Tưởng Nghị Mân nói ra, nguyên bản nơi chôn cất Tưởng Nghị Mân cũng vốn đã không đúng. Tưởng Xương Hưng cầu mà không được, Dạ Dao Quang nói cái gì liền là cái đó, vì thế Dạ Dao Quang liền đưa danh sách liệt kê tất cả đồ vật cần chuẩn bị đưa cho Tưởng Xương Hưng. Tuy rằng thời gian có điểm gấp gáp, nhưng Dạ Dao Quang tin tưởng với tư gia của Tưởng Xương Hưng, dụng tâm đi làm cũng không khó.
Đêm cùng ngày, Dạ Dao Quang không chờ lão quỷ kia tới mà để Chương Trí Khâu ở đó. Chương Trí Khâu vội vàng, tìm thấy Dạ Dao Quang liền mặt ủ mày chau nói với nàng: “Ôn phu nhân, Minh Duệ hầu, ban đầu là làm phiền các ngươi ngàn dặm xa xôi tới trợ giúp tộc ta, trong lòng cảm kích cùng áy náy, không muốn gây thêm phiền nhiễu cho các ngươi nhưng chuyện này khẩn cấp đã thất thố, thỉnh hai vị trợ thủ.”
“Chuyện gì, Chương đạo trưởng nói nghe một chút.” Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang không dấu vết liếc nhìn nhau, nghe ý tứ này, còn cầu hai vị, thực rõ ràng Dạ Dao Quang tới để giúp bọn họ, nên câu này chính là nói Ôn Đình Trạm.
Tộc đuổi thi chuyện này thế nhưng lại không chỉ nhờ tới Dạ Dao Quang, mà còn muốn nhờ tới Ôn Đình Trạm, chuyện này liền làm Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm sinh nghi hoặc. Chẳng lẽ người của triều đình cùng Miêu tộc có uy hiếp hay liên lụy gì?
“Ôn phu nhân hẳn đã biết, ta tuy rằng không phải người Miêu tộc, nhưng chúng ta là tộc đuổi thi, là một nhánh của Miêu tộc, chúng ta tu luyện cũng là một loại vu thuật, là một bộ phận tàn lưu vu thuật thượng cổ, nhưng tinh túy vu thuật kỳ thật đều nắm giữ bên trong đại tộc.” Chương Trí Khâu lựa lời nói.
“Đại tộc? Miêu tộc?” Dạ Dao Quang kinh ngạc hỏi.