Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện này cúi đầu cũng có thể thấy, không giống như nam tử thế tục chỉ vì nụ cười hồng nhan mà đem tất cả đạp xuống lòng bàn chân. Thả Nhân nếu nhận sai, chính là thừa nhận Phật độ chúng sinh sai. Hắn đại diện cho lập trường Phật đạo, hành động cũng không sai, cho nên, giữa bọn họ vĩnh viễn là cái bế tắc này.

Nhẹ giọng thở dài, Dạ Dao Quang lại nói: “Thả Nhân đại sư nếu lúc trước có thể không đề cập tới sinh linh vô tội mà ngăn trở Đào Đại báo thù, giờ này ngày này có thể không bị Đào Đại bức tới mức không màng an bình bá tánh Thổ Phiên. Nhưng đại sư vẫn lựa chọn như vậy, muội cũng cảm thấy sau lưng đại sư còn cất giấu thâm ý.”

“Một khi đã như vậy, Dao Dao không cần lo lắng.” Hai tay Ôn Đình Trạm nắm lấy bả vai Dạ Dao Quang, “Trời đã sáng, ta đi luyện công, Dao Dao không ngại thì đả tọa bình tâm tĩnh khí một lát.”

Nói xong, Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng hôn lên sợ tóc vương xuống của Dạ Dao Quang, sau đó xoay người rời khỏi cửa phòng.

Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm ở trong sân luyện công, thế mới viết Ôn Đình Trạm vì sao dễ dàng dẹp đường hồi phủ như vậy, hắn đã rõ Thả Nhân đại sư sẽ không bàng quang đứng nhìn, nhẹ nhàng tươi cười, có hắn ở đây những việc này không tới phiên nàng nhọc lòng. Dạ Dao Quang khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu tu luyện sau vài ngày ngắt quãng.

Chờ tới khi phu thê hai người luyện công song, nắng sớm đã chiếu rọi, một lần nữa rửa mặt, đi dùng bữa sáng rồi liền khởi hành trở về. Ngày đó Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều ở lặng yên trên xe ngựa ước chừng hơn nửa ngày. Hành trình năm ngày kế tiếp, bọn họ đi rất chậm, cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp ven đường, hưởng dụng những mỹ thực những nơi đi qua.



Mười ba tháng giêng, bọn họ mới bình an về tới Tây Ninh phủ. Trở lại Tây Ninh, nghênh đón Dạ Dao Quang là tin Ấu Ly có nhị thai. Dạ Dao Quang nghe xong vẻ mặt hâm mộ, sờ sờ bụng của mình, tức khắc có chút rầu rĩ không vui, đã nhiều ngày nàng cũng không gặp mộng, nhưng Tụ Linh Đan của Mạch Khâm chờ mãi chưa thấy tới.

Nghĩ đến Mạch Khâm, Dạ Dao Quang liền nghĩ đến Càn Dương, bọn họ đi Tây Vực cũng đã vài tháng, đến giờ vẫn chưa có tin tức, bất quá nghĩ đến đã nhờ Tu Tuyệt đi hỗ trợ, lòng Dạ Dao Quang thật ra có chút yên tâm.

Cứ như vậy chờ tới mười lăm tháng giêng, qua tết Nguyên Tiêu, Hoàng Kiên cũng từ Đế Đô chạy về Thanh Hải, Ôn Đình Trạm bởi vì tiếp nhận chính quyền Thanh Hải, cần phải tới bái phỏng Hoàng Kiên theo lẽ thường.

Ôn Đình Trạm cũng không để Dạ Dao Quang đi cùng hắn, mà nói nàng tới Duyên Sinh Quan, năm nay cũng nên trở về nhà đẻ. Dạ Dao Quang bồi hắn ở Thổ Phiên, để tránh làm phiền tới Thiên Cơ chân quân, vả lại chuyện thị phi chốn quan trường nàng cũng thấy nhàm chán.

Lúc này Dạ Dao Quang cũng tin tưởng Hoàng Kiên không có khả năng gây bất lợi cho Ôn Đình Trạm, trừ phi hắn đã chuẩn bị lập tức mưu phản. Nhưng Hoàng Kiên vừa trở về từ Đế Đô, tuyệt đối không có tự tin này. Hắn hoặc đã suy nghĩ cẩn thận hướng bệ hạ thoái nhượng, cáo lão hồi hương đem quân quyền trong tay giao ra, bệ hạ tất nhiên sẽ không bạc đãi hắn. Hoặc hắn phải chờ dược kia phát huy công hiệu, sau đó lại cùng Nam Cửu Vương gây khó dễ.

Bất quá vì để ngừa vạn nhất, Dạ Dao Quang vẫn để Kim Tử đi cùng Ôn Đình Trạm, còn nàng dẫn theo Tuyên Khai Dương đi Duyên Sinh Quan. Kỳ thật sau khi tới Tây Ninh, Tuyên Khai Dương khoảng chừng cách mỗi hai tháng đều sẽ một lần tới Duyên Sinh Quan, đôi khi Trường Duyên cũng sẽ dành thời gian tới thăm, dạy dỗ cậu.

Hai mẫu tử tới Duyên Sinh Quan mới phát hiện Bách Lí Khởi Mộng cùng Trọng Nghiêu Phàm thế nhưng chưa rời khỏi, lập tức náo nhiệt lên.

“Phu thê hai người, năm trước không phải sau Nguyên Tiêu liền rời đi sao?” Dạ Dao Quang đối với chuyện này có chút tò mò.



Bách Lý Khởi Mộng vẻ mặt hạnh phúc kéo tay Dạ Dao Quang ấn lên bụng của mình: “Ta lúc này mới mang thai một tháng, nơi đây cách Đế Đô khá xa, dọc đường đi xóc này, vào ngày xuân hàn khí cũng trọng. Nghêu Phàm nói chờ ta mang thai yên ôn rồi lại trở về.”

“Ngươi lại mang thai?” Dạ Dao Quang kinh hỷ, trở tay chế trụ mạch đập của Bách Lý Khởi Mộng, quả nhiên thai đã được khoảng một tháng, vậy hẳn bọn họ đã có từ trước khi tới đây, “Kỳ can hi đã làm ca ca nha, ngươi hy vọng đây là nam hài hay nữ hài?”

“Nam hài.” Câu trả lời của Bách Lý Khởi Mộng ngoài dự kiến của Dạ Dao Quang, “Ta cùng Nghiêu Phàm đã trao đổi qua, Kỳ ca nhi cho dù ngày sau sẽ cùng chúng ta đoàn tủ, nhưng rốt cuộc nó cũng trưởng thành trong thế tục, ta cùng Nghiêu Phàm đều không nghĩ chờ con đã quen tự do tự tại trong thế tục, lại miễn cưỡng con vì kế thừa gia nghiệp mà học cách sinh tồn, điểm này ta chính mình đã lĩnh hội qua. Nếu không vì Nghiêu Phàm, ta sẽ cảm thấy rất mệt, cực khổ ta phải chịu không muốn con ta cũng phải trải qua. Sinh thêm một nam hài, từ nhỏ nuôi dưỡng bên người, để nó ngày sau kế thừa gia nghiệp, có ca ca cùng đệ đệ nương nhờ nhau.”

“Suy nghĩ của ngươi cũng không sai.” Dạ Dao Quang gật đầu đã hiểu, buông lỏng mạch môn của Bách Lý Khởi Mộng, “Thân mình ngươi cùng thường nhân hiện giờ không khác nhau là mấy, đừng quá lo lắng.”

“Ta một chút cũng không lo lắng. Ba năm, Kỳ ca nhi cũng được bốn tuổi, ta thật vất vả mới lại có thai, trong lòng chỉ có tràn đầy vui sướng.” Nụ cười trên khuôn mặt Bách Lý Khởi Mộng càng thêm ngọt ngào.

“Đừng ở trước mặt ta tỏ ra ân ái, khi dễ ta không có thai với Ôn Đình Trạm phải không?” Dạ Dao Quang tức giận nói, “Nói xem, Đế Đô có chuyện gì mới mẻ không?”

“Chuyện mới mẻ? Thái Tôn Phi cùng Chử cô nương chẳng nhẽ chưa nói cho ngươi?” Bách Lý Khởi Mộng cười nói, “Thuần Vương phi cũng có thai.”



“Các ngươi đây là rủ nhau có nhị thai a.” Chuyện này đúng là Dạ Dao Quang chưa biết, nàng cùng Dụ Thanh Tập vẫn duy trì liên hệ, nhưng loại thư tín này Dạ Dao Quang chưa bao giờ dùng Bé Ngoan, khoảng cách từ Đế Đô tới đây rất xa, cơ bản hai tháng thời gian mới đủ truyền một hồi thư, hơn nữa hiện tại mới qua năm mới, lúc trước nàng nói muốn cùng Ôn Đình Trạm ra ngoài một chuyến, Dụ Thanh Tập cũng liền tính năm sau gửi tin cho nàng, nhưng cũng không nhanh tới như vậy.

“Tỷ nhi nhà nàng cũng ba tuổi, hiện tại có thai vừa lúc, Sĩ Duệ đã hai mươi lăm, còn chưa có con bệ hạ cũng sẽ thúc giục,” Sinh ở hoàng thất thật bi ai a.

“Đúng vậy, bệ hạ năm trước lại mượn cớ cấp cho Thái Tôn điện hạ hai thị thiếp, đều là con cái quan gia lục phẩm.” Bách Lý Khởi Mộng cảm thấy chuyện này Dụ Thanh Tập khẳng định sẽ không nói cho Dạ Dao Quang.

“Vậy hậu viện hắn rất náo nhiệt.” Dạ Dao Quang thật đúng chưa biết tin này.

“Chuyện này thì không có, Thái Tôn Phi thủ đoạn lợi hại, hiện giờ Thái Tôn Phi có thai, đem nọi quyền giao cho trắc phi, hiện giờ toàn bộ Đế Đô không ai đề cập đến Thái Tôn Phi.” Bách Lý Khởi Mộng cũng có chút bội phục Dụ Thanh Tập, nàng không thể cùng nữ nhân khác chung Trọng Nghiêu Phàm, càng không thể đi quản thúc Trọng Nghiêu Phàm đối với các nữ nhân khác.

“Bệ hạ chọn, sẽ không sai.” Dạ Dao Quang từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Dụ Thanh Tập, liền biết nàng là nữ nhân thông minh. Mặc dù ở mưu lược nàng có thể kém Thượng Ngọc Yên, nhưng luận thủ đoạn nội trạch, Thượng Ngọc Yên chỉ sợ cũng không phải đối thủ nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK