Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu nói vô tư như vậy khiến cho ba người biến sắc.

Đầu tiên là Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm vì lúc đó Trọng Nghiêu Phàm tìm Dạ Dao Quang xem bói tìm ân nhân cứu mạng, quẻ không gieo được. Dạ Dao Quang đã từng chính miệng nói với Ôn Đình Trạm nếu xuất hiện tình huống như này, khả năng cao nhất chính là người Trọng Nghiêu Phàm muốn tìm không phải người.

Một người sắc mặt tự nhiên thay đổi là Bách Lý Khởi Mộng, trong lúc không có ai nhìn về phía nàng liền nhanh chóng thu lại, sắc mặt bình thường nhìn Dạ Dao Quang: “Dạ cô nương biết xem bói sao?”

“Bách Lý cô nương dường như có hứng thú với việc xem bói?” Dạ Dao Quang không dấu vết dò xét, Bách Lý Khởi Mộng không phải quỷ, bằng không không có khả năng Dạ Dao Quang không cảm giác được. Nếu Bách Lý Khởi Mộng là yêu nhưng một chút yêu khí Dạ Dao Quang không ngửi thấy, với tu vi hiện giờ của cô cứ xem như gặp yêu vương ở Bộc Dương cũng không có khả năng thu yêu khí sạch sẽ ở trước mặt cô như vậy được.

Nhưng quẻ tượng chứng tỏ rõ ràng, nếu Bách Lý Khởi Mộng thực sự là ân nhân cứu mạng mà Trọng Nghiêu Phàm tìm được, vậy thì nàng tuyệt đối không phải người. Dạ Dao Quang cực kỳ tự tin với năng lực của mình. Hoặc là Bách Lý Khởi Mộng dùng pháp bảo che giấu đi yêu khí, nàng chính là yêu! Hoặc là Bách Lý Khởi Mộng chính là sự tồn tại khác, không phải yêu cũng chẳng phải quỷ.

Đáng tiếc cô không có hỏa nhãn kim tinh, nếu không thực sự muốn nhìn thân thể thật sự của nàng.

Hoàn toàn không cảm thấy bầu không khí giữa hai nữ tử có gì đó bất thường, Trọng Nghiêu Phàm cười: “Bách Lý cô nương có biết một chút về thuật kỳ môn.”

“Thì ra là vậy, không biết có thể thỉnh giáo Bách Lý cô nương hay không?” Dạ Dao Quang làm ra vẻ hưng phấn hiếm khi gặp được:

“Ta trước giờ chưa từng gặp người trong cùng lĩnh vực mà tuổi ngang nhau cả.”

“Tu vi của Dạ cô nương vừa nhìn đã biết ở trên ta, không dám mùa rìu qua mắt thợ.” Bách Lý Khởi Mộng dịu dàng cười.

“Người tu luyện trước giờ không coi trọng thắng thua, chỉ có giao lưu và thảo luận giữa hai môn phái. Nếu Bách Lý cô nương không nguyện ý, tất nhiên ta cũng sẽ không ép buộc.”

Dạ Dao Quang đã nói vậy, nếu Bách Lý Khởi Mộng vẫn muốn từ chối, vậy thì rõ ràng có chút nhỏ mọn. Khẳng định Dạ Dao Quang không ở đây một hai ngày rồi đi, hoặc là ngày mai nàng rời đi, hoặc là không thể không ngả bài, vì vậy nàng mỉm cười:

“Nếu Dạ cô nương có lòng chỉ bảo, ta cũng không thể không biết phải trái.”

“Được, được. Chúng ta vây vào xem.” Lục Vĩnh Điềm cuối cùng cũng đem từ “vây xem” học được từ chỗ Dạ Dao Quang ra dùng.

Bách Lý Khởi Mộng không khỏi căng thẳng nắm chặt khăn tay, Dạ Dao Quang coi như không nhìn thấy.

“Được, ta cũng muốn xem cuộc đọ sức của thuật pháp kỳ môn.” Trọng Nghiêu Phàm cũng rất có hứng thú:

“Đi, đi xem trận giáo võ.”

Trọng Nghiêu Phàm cũng là người học võ, căn nhà của hắn lớn như vậy tất nhiên có một nơi để luyện võ. Đợi đến khi bọn họ đến xem nơi luyện võ ở mảnh đất rộng ba mẫu, khóe môi không khỏi giương lên, một mẫu đất khoảng sáu trăm sáu mươi sáu mét vuông!

Trọng Nghiêu Phàm là một người rất biết cách hưởng thụ, nơi luyện võ cách một cái hồ, trên hồ là một cây cầu đá quanh co. Một đầu của cầu đá là nơi luyện võ, đầu kia phong cảnh tươi đẹp, tầm mắt nhìn ra giữa hồ.

Dạ Dao Quang cùng Bách Lý Khởi Mộng đứng ở nơi luyện võ, mà Trọng Nghiêu Phàm gọi người mang điểm tâm, trà và trái cây đến, dẫn đám người Ôn Đình Trạm ngồi ở giữa hồ. Toàn bộ nơi luyện võ hoàn toàn được thu vào tầm mắt.

“Bách Lý cô nương, mời.” Dạ Dao Quang đưa tay nói.

“Dạ cô nương, đắc tội rồi!”

Tiếng nói vừa dứt, tay áo Bách Lý Khởi Mộng tung bay, ống tay áo màu vàng nhạt sượt qua như từng đợt sóng đang đung đưa, ẩn chứa sức lực mạnh mẽ. Dạ Dao Quang ngửa tay, cổ tay mềm mại như rắn lướt nhẹ qua tay áo Bách Lý Khởi Mộng, quấn chặt lấy cánh tay nàng.

Bách Lý Khởi Mộng nhanh chóng tung thân bay đi, luồng khí mạnh mẽ nơi cánh tay rất nhanh đã đánh bay cánh tay Dạ Dao Quang, khóa lấy yết hầu Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang tiến về phía trước như con thoi, ngửa cổ ra sau, đồng thời mềm mại nghiêng người bên lưng áo Bách Lý Khởi Mộng. Hai tay cô vận khí, cánh tay mở ra đánh về phía Bách Lý Khởi Mộng.

Tay Bách Lý Khởi Mộng vỗ hụt, muốn thuận thế đuổi theo phía trước nhưng lại phát hiện như vậy sẽ rơi vào tay Dạ Dao Quang. Nàng nhanh chóng nhón chân, xoay người bay lên, bay vút lên trời, chân xẻ ngang hướng thẳng xuống Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang cũng nhanh chóng xoay người tại chỗ, vừa xoay người liền nắm lấy cổ chân Bách Lý Khởi Mộng. Sau đó Dạ Dao Quang lập tức cảm thấy một luồng khí lực không phải người có thể dùng được từ cổ chân Bách Lý Khởi Mộng truyền đến.

Dạ Dao Quang lập tức vận khí ngũ hành liền nhìn thấy một chân khác của Bách Lý Khởi Mộng đá đến. Dạ Dao Quang dùng sức kéo cổ chân nàng xuống, cùng lúc đó Bách Lý Khởi Mộng rơi xuống đất, nhân cơ hội quét ngang trên mặt đất, ép Dạ Dao Quang không thể không nhún người bay lên. Dường như trong cùng lúc đó, Bách Lý Khởi Mộng cũng phi thân bay đi, tay cô lướt nhẹ trên không, một luồng khí ngũ hành dường như đang truy kích Dạ Dao Quang nhưng thực ra là dâng nước hồ lên, bắn tung tóe khắp nơi. Đám người Trọng Nghiêu Phàm vốn đang đứng xem liền bị một đợt sóng nước dồn ép lui lại mấy bước.

Không có bất kỳ khe hở nào, đầu ngón tay Bách Lý Khởi Mộng ấn quyết một cách phức tạp, nháy mắt kéo Dạ Dao Quang vào trong ảo cảnh.

“Cô không phải yêu!” Khẩu khí Dạ Dao Quang chắc chắn, cho dù vừa nãy Bách Lý Khởi Mộng dùng thuật pháp nhưng lại không có yêu khí, bất kỳ pháp bảo nào cũng không có khả năng giấu đi được điểm này, hơn nữa kỹ năng của Bách Lý Khởi Mộng không phải yêu có thể có được.

“Ta quả thực không phải yêu, nhưng ta cũng không phải người.” Bách Lý Khởi Mộng nhẹ giọng nói:

“Ta là linh.”

Dạ Dao Quang lập tức kinh ngạc, cô sững sờ nhìn Bách Lý Khởi Mộng: “Thân thể thực sự của cô sao?’

Cái gọi là linh kia cũng có thể gọi là tiên, cũng chính là không phải người nhưng lại có thể dùng linh ngũ hành của trời đất để tu hành. Bọn họ tu luyện nhanh hơn so với người, một khi toàn bộ bản thể thoát ra chính là lúc thành tiên, khoảng cách giữa bọn họ và yêu nằm ở phương pháp tu luyện không giống nhau, cũng giống như phương pháp giữa người tu luyện và người ma tu.

Bách Lý Khởi Mộng chìa bàn tay dài trắng nõn ra, tinh quang màu xanh nơi lòng bàn tay nàng khẽ động, một con chuồn chuồn ảo ảnh từ trong tinh quang kia giương cánh muốn bay đi.

“Thanh Đình tiên tử.” Dạ Dao Quang cực kỳ kinh ngạc, những sinh linh gần gũi với linh vật rất ít khả năng có được cơ duyên linh tu. Chuồn chuồn thuộc loại côn trùng, nàng có thể đạt được linh tu căn bản là rất ít ỏi, chỉ sợ phúc duyên này còn nồng hậu hơn không biết bao nhiêu lần so với Càn Dương.

“Ta có thể có được phúc duyên hôm nay đều nhờ vào Nghiêu Phàm.” Bách Lý Khởi Mộng thu lòng bàn tay, nàng nhẹ giọng nói.

Dạ Dao Quang nhìn đáy mắt nàng lóe lên sự dịu dàng, cô nhíu mày: “Cô động lòng phàm.”

Thân thể Bách Lý Khởi Mộng cứng đờ.

“Cô nên biết các cô rất khác nhau, cho dù cô và hắn kết hợp lại sẽ không giống yêu quỷ làm hại hắn, thậm chí còn có lợi cho hắn. Nhưng cô làm vậy sẽ không xứng với phúc trạch trời ban, thế gian này sinh linh vạn vật, vào được đạo linh tu rất hiếm có. Nếu cô cố chấp sống chung với hắn, tất bị trời phạt.” Dạ Dao Quang lạnh giọng nói.

Lấy được nhiều, mất đi sẽ càng nhiều, người tu luyện sẽ bị ràng buộc hơn nhiều so với ma tu, linh tu sẽ hà khắc hơn rất nhiều so với yêu tu. Bọn họ được trời ưu ái nên nhất định phải tuân thủ lòng cảm tạ đối với lẽ trời, tuyệt đối không thể làm trái lại, càng không thể trước khi chính thức thành tiên mà động lòng phàm, linh tu không thể có dục vọng, cũng không thể mất đi thân thể thuần khiết...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK