Bọn họ đã có ba hài tử, nàng lại không, hắn làm phụ thân, thế nhưng tin tưởng những chuyện ma quỷ mẹ hắn kể. Đối với chuyện hạ cổ, người khác nói là nàng hạ cổ hắn để hắn đối với nàng toàn tâm toàn ý, nàng liền không chút do dự dùng lên người hắn. Hắn chưa từng nghĩ đến người bên gối hắn luôn tín nhiệm, thê tử cùng chung chăn gối mười năm thế nhưng lại hạ cổ trí mạng với hắn.
Nếu không có Tang Cơ Hủ kịp thời phát hiện, không màng thân thể mang trọng thương chưa lành khống chế cơ thể mẫu trùng, chỉ sợ hắn sớm đã thành một đống da tới xương trắng cũng không còn. Nhưng cổ mà hắn trúng phải chính là loại cổ bá đạo nhất Miêu Cương. Cổ này chính là phản đổ đang bị Tang Cơ Hủ truy đuổi nghĩ rằng hắn cùng Tang Cơ Hủ có mối quan hệ không thể cho ai biết, vì thế hạ trên người hắn để truyền vào trong thân thể Tang Cơ Hủ, cổ trùng này vừa lúc khắc chế cổ trùng của Tang Cơ Hủ.
Tang Cơ Hủ sau khi biết vô cùng áy náy, nàng không màng mình vẫn đang là nữ nhân trong sạch muốn hút cổ trùng từ trong thân thể hắn nhưng bị hắn dùng những lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, cuối cùng Tang Cơ Hủ về Miêu tộc, trộm ra thánh vật của tộc, dùng thánh vật dẫn cổ trùng ra ngoài. Nàng đã từng bảo đảm với hắn, cổ trùng này sẽ không tổn hại với hắn, nhưng cuối cùng nàng lại biến thành bộ dáng này.
Dạ Dao Quang chưa từng nghĩ đến chuyện xưa lại như vậy, nàng ngưng mi nhẹ giọng hỏi: “Nguyên Dịch có phải có biện pháp cứu nàng không?”
“Là Minh Duệ hầu báo cho Ôn phu nhân đúng không?” Giọng nói Minh Nặc bình đạm, “Hắn đích xác có biện pháp.”
“Điều kiện là gì?” Dạ Dao Quang truy vấn.
Minh Nặc lại ngậm miệng không nói.
“Khụ, khụ khụ……” Lúc này khó nhịn tiếng ho nhẹ vang lên, Tang Cơ Hủ cố hết sức gượng dậy.
Minh Nặc nhanh chóng xoay người lấy chén thuốc từ hộp đồ ăn trên bàn mang tới, nhẹ nhàng ngồi ở đầu giường, cẩn thận nâng Tang Cơ hủ dậy, thanh âm mềm nhẹ: “Lại đây, uống thuốc.”
Tang Cơ Hủ thế nhưng không nhìn đến Dạ Dao Quang, trong mắt nàng phảng phất chỉ có Minh Nặc, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn hạnh phúc tươi cười nhìn Minh Nặc rồi uống thuốc trên tay hắn. Uống xong thuốc, Tang Cơ Hủ mới nhìn qua Dạ Dao Quang, trong đôi mắt mệt mỏi đầu tiên là kinh ngạc, sau là trầm tư, nàng cười: “Là Minh Duệ hâu phu nhân sao?”
“Phải.” Dạ Dao Quang nhẹ đáp một tiếng, “Ta từ Tương Tây đến.”
Tang Cơ Hủ là nữ tử cực kỳ thông minh, mắt nàng lóe lên một tia sáng, Dạ Dao Quang đột nhiên nhắc tới tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ, trừ phi là tới Miêu trại, nếu không không ai có thể tra được nàng là cô nương Miêu tộc Tương Tây, “Phu nhân, ngươi, ngươi có gặp cha mẹ ta không?”
“Đã được.” Còn cùng nhau qua tân niên.
Thần sắc Tang Cơ Hủ nới lỏng, sau mới hỏi tiếp: “Bọn họ, bọn họ có khỏe không.”
“Ngoại trừ muốn gặp ngươi, lo lắng cho ngươi, còn lại đều tốt.” Dạ Dao Quang trả lời.
Bàn tay đang nắm chặt của Tang Cơ Hủ hoàn toàn buông ra, nàng có chút áy náy cũng có chút vui mừng: “Ta biết, Tộc mẫu là người thưởng phạt phân minh.”
Không bởi vậy mà làm liên lụy cha mẹ nàng.
Nhìn Tang Cơ Hủ như vậy, Dạ Dao Quang thật sự không biết nên nói gì, nàng thậm chí có chút đau lòng.
“A Nặc, ta muốn cùng Ôn phu nhân nói chuyện riêng chút.” Tang Cơ Hủ cố sức nói với Minh Nặc.
Minh Nặc lập tức lấy chăn gấm lót phía sau lưng nàng, cố ý làm cho chăn mềm một ít, động tác nhẹ nhàng đỡ nàng dựa vào, dùng ánh mắt dò hỏi nàng có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không, thấy nàng lắc đầu mới đi ra khỏi mật thất.
“Ôn phu nhân, ta đã nghe A Nặc nhắc qua về phu nhân, phu nhân hẳn là ân nhân cứu mạng hắn, Minh Duệ hầu đối với hắn cũng trợ giúp ít nhiều.” Tang Cơ Hủ nhìn Dạ Dao Quang nói, “Hầu gia tất nhiên đang bực A Nặc đúng không?”
Dạ Dao Quang không nói gì, kỳ thật người có thể làm Ôn Đình Trạm thay đổi cảm xúc không nhiều lắm, mỗi một người đều được Ôn Đình Trạm coi như người nhà. Tuy rằng Minh Nặc không giống mấy người Văn Du, thường xuyên liên hệ với Ôn Đình Trạm, ngoại trừ những yến hội tất yếu, cơ bản không thấy mặt. Nhưng kỳ lạ bởi vì thân phận Minh Nặc đặc thù, hắn chỉ trung với người thừa kế Minh Vương bệ hạ, nếu thân cận quá với Ôn Đình Trạm, đối với hắn cùng Ôn Đình Trạm cũng đều không tốt.
Nhưng từ lần trước Ôn Đình Trạm biết được Minh Nặc cùng Nguyên Dịch đi gần nhau, thực rõ ràng biểu hiện ra bên ngoài không mấy vui vẻ, Dạ Dao Quang liền biết Minh nặc kỳ thật mối quan hệ cá nhân với Ôn Đình Trạm thực tốt. Dạ Dao Quang lại nghĩ tới lần đầu tiên ở đảo Lưu Cầu, ở Lan huyện rồi tới ngoại quân doanh Dao tộc….
“Khụ khụ khụ……” Tang Cơ Hủ đột nhiên mãnh liệt ho khan, Dạ Dao Quang thấy nàng ho khan lợi hại, liền tiến đến thuận một cổ khí ngũ hành đưa vào thân thể nàng, Tang Cơ Hủ lúc này mới thoải mái chút, cười nói với Dạ Dao Quang, “Đa tạ, Ôn phu nhân.”
“Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?” Dạ Dao Quang nhìn khuôn mặ u âm của nàng, không tự chủ được hỏi.
“Mẫu cổ trong cơ thể ta đã chết.” Tang Cơ Hủ nói thực nhẹ nhàng, nghe không ra là không để ý hay là tiếc hận.
Dạ Dao Quang biết được, tồn tại như Thánh Nữ, trong thân thể các nàng đều có cổ bản mạng được nuôi dưỡng từ khi sinh ra. Cổ này có thể trợ giúp bọn họ tu luyện, kéo dài thọ mệnh, thậm chí có loại cổ còn giữ được thanh xuân bất lão. Nhưng cổ này về lâu về dài liền biến thành sinh cơ bám rễ vào thân thể, người chết cổ chưa chắc sẽ chết, nhưng cổ chết người tất vong.
Dạ Dao Quang đáp thượng lên mạch môn của nàng, phát hiện sinh cơ quả nhiên đại lượng xói mòn, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn hại, khí quan vận chuyển trong cơ thể đều đã suy nhược không khác gì vẻ bên ngoài của nàng.
“Ôn phu nhân, ta kỳ thật đã vô lực xoay chuyển trời đất, ta cũng không tin Nguyên Dịch có thể cứu ta.” Tang Cơ Hủ nắm lấy tay Dạ Dao Quang, ánh mắt nàng tha thiết nhìn, “Ôn phu nhân, A Nặc không có bằng hữu, hắn chỉ có thể thổ lộ với một mình Hầu gia, ta còn nhớ rõ thời điểm niên quan, khi hắn nhận được tin của Minh Duệ hầu, hắn thực thấp thỏm, xem xong tin lại rất thống khổ. Ta quen biết hắn lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy hắn say không biết gì. Ôn phu nhân, A Nặc chịu hoàng mệnh phải gắn sát Nguyên Dịch, hắn có nỗi khổ….”
Mày Dạ Dao Quang nhíu lại, bệ hạ rốt cuộc muốn làm gì, Dạ Dao Quang cảm thấy càng ngày càng khó hiểu.
“Ôn phu nhân, ta muốn cầu phu nhân một chuyện.” Tang Cơ Hủ khát cầu nhìn Dạ Dao Quang, một bàn tay khác run rẩy lấy ra chiếc hộp gấm vuông vức. Trên hộp có khóa, bốn phía khảm đá quý cùng châu ngọc, hộp gấm tới gần Dạ Dao Quang, nàng liền cảm giác một cỗ lực lượng thần bí cường đại, “Đây là thánh vật trong tộc chúng ta, thỉnh Ôn phu nhân thay ta đem nó đưa trở về.”