Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chàng làm cách nào để khơi mào bọn họ vậy?” Từ việc mấy vị vương gia ám sát Tiêu Sĩ Duệ, Dạ Dao Quang cảm thấy bọn họ đều rất thông minh, e rằng không dễ dàng bị chia rẽ.

“Người thông minh luôn thích bị hiểu lầm một cách thông minh.” Nụ cười trong mắt Ôn Đình Trạm càng sâu.

“Không phải là ta nắm trong tay một trợ thủ của Thất vương gia Bình An Vương sao?”

“Đúng vậy.” Dạ Dao Quang gật đầu, chuyện này cô đã nghe Tiêu Sĩ Duệ đề cập đến hai lần.

“Thực ra không phải như vậy.” Thấy Dạ Dao Quang đã rửa tay xong, Ôn Đình Trạm cầm một chiếc khăn sạch bắt cô đưa tay ướt nhẹp từ trong chậu nước ra, không cho Dạ Dao Quang lùi bước, dùng khăn nhẹ nhàng lau tay cho cô.

“Bình An Vương nhìn như rất dễ dàng kích động nhưng lại là một người tinh tế, Ninh An vương muốn trả thù việc chịu thua thiệt vì ta nên đã tiết lộ lai lịch của ta cho Bình An Vương, sau khi mấy lần Bình An Vương dò xét ta không có kết quả, ta liền cho hắn một cơ hội.”

“Chàng đã cố ý tiết lộ muốn bắt được điểm yếu của Bình An Vương, muốn mua chuộc một trợ thủ của hắn. Hắn biết thời biết thế, phái một trợ thủ bên người tới, thông minh cho rằng chàng sẽ dương dương tự đắc vì đã nắm được thóp của hắn, thực ra là muốn dùng một người bất kể lúc nào cũng có thể hỏi được hành tung của chàng?” Dạ Dao Quang kinh ngạc.

“Vậy hắn cũng quá hao tâm tốn sức rồi, nếu bị chàng nắm được, chẳng lẽ chàng còn có thể bị bắt làm tù binh?”

Ôn Đình Trạm lau sạch tay cho Dạ Dao Quang, mới kéo cô ngồi xuống bên cạnh: “Nếu ta muốn biết chút chuyện của Bình An Vương thì dù sao cũng phải đi hỏi người nọ. Bình An Vương gây ra chuyện gì, ta cũng đều muốn nghe, đây là một quá trình thử dò xét lẫn nhau. Có vài người trời sinh có thể từ cử chỉ lời nói mà nhìn thấu người khác, ví dụ như ta.”



“Cho nên hai người sẽ đi đến một trận chiến tâm lý?” Dạ Dao Quang bỗng bừng tỉnh.

“Chàng ngụy trang thành một người có thể khiến cho tên kia đoán được, sau đó để hắn tự cho là đúng làm những việc ngu ngốc, lần này thông qua hắn khích lệ Bình An Vương đi tranh đoạt Bố chánh sứ Hồ Quảng, Bình An Vương đã tranh. Mấy vị vương gia khác cho dù không muốn cũng không đồng ý để hắn được lợi, nhất định bọn họ sẽ tranh đoạt không dấu vết trong bóng tối. Chàng sẽ để cho đế sư nghĩ biện pháp vạch trần chuyện này trước mặt bệ hạ… Hơn nữa, chàng vẫn có thể âm thầm tra ra phương thức liên lạc giữa tên kia và Bình An Vương, sau này có thể sẽ dùng đến.”

“Dạ Dao Quang nhà ta càng ngày càng thông minh nha.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng tháo tóc cho Dạ Dao Quang, dùng chiếc lược chải cho cô.

“Hừ, ngày ngày ở bên chàng, nếu muội không thông minh một chút, sớm muộn cũng sẽ bị chàng lừa gạt.” Dạ Dao Quang hừ lạnh.

“Ta sẽ không lừa nàng.” Giọng nói Ôn Đình Trạm dịu dàng như động tác chải đầu cho cô của cậu.

“Còn dám nói sẽ không lừa gạt muội, chàng còn đang lợi dụng muội đấy.” Dạ Dao Quang híp mắt:

“Ấm trà bạc hà trong nha phủ ở Bảo Định!”

Sau này đi theo Ôn Đình Trạm cô đã sắp xếp tất cả mọi chuyện lại một lần, sao lại không hiểu được Ôn Đình Trạm đã tính toán một ấm trà kia, thường ngày cậu đâu phải là người nóng vội như vậy? Hơn nữa xưa nay cũng rất sạch sẽ kén chọn, sao lại đụng vào nước lạnh?

“Nếu ta thực sự muốn giấu giếm nàng, sao ta lại có thể để nàng biết được chuyện phía sau?”

“Vậy tại sao chàng lại làm như vậy?” Dạ Dao Quang trợn mắt nhìn cậu.

“Có hai lý do.” Ôn Đình Trạm cười nhẹ nói:

“Thứ nhất chính là nhắc nhở bọn họ nhiều hơn, để bọn họ suy nghĩ xem rốt cuộc ta sẽ bố trí như thế nào. Có một số việc ta không thể nói thẳng ra, bởi sau khi nghe xong bọn họ sẽ sinh ra suy nghĩ thì ra là như vậy, rồi sau đó quên đi luôn. Nên để cho bọn họ tự suy nghĩ, ta không thể bầu bạn với họ cả đời, cũng không thể lúc nào cũng vây quanh bọn họ. Ta chỉ muốn khi bọn họ rời xa ta, có thể thành thạo ở mọi chuyện, thứ hai là…” Dừng một chút, ánh mắt Ôn Đình Trạm đen nhánh sâu thẳm, phản chiếu từng vòng ánh sáng rực rỡ.

“Ta cũng muốn xem xem Dao Dao có đau lòng nhiều vì ta không.”



Khuôn mặt Dạ Dao Quang nhất thời đỏ lên, cô đích xác rất đau lòng vì cậu, ngay cả chính cô cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần ở bên cậu, ánh mắt của cô sẽ luôn nhìn về phía cậu, nhìn chăm chú từng cử động của cậu. Sự quan tâm đối với cậu thực sự đã biến thành bản năng…

“Được rồi, đừng có đắc ý.” Dạ Dao Quang cố tỏ vẻ lạnh lùng.

“Việc ban tước hiệu cho Sĩ Duệ còn chưa quyết định đâu.”

“Bệ hạ đã âm thầm truyền tin cho Sĩ Duệ, chuyện này tuyệt đối sẽ không thay đổi, chẳng qua bệ hạ muốn mượn việc này để cảnh cáo mấy vị vương gia một phen.” Ngón tay Ôn Đình Trạm vuốt xuôi theo mái tóc đen nhánh xinh đẹp của Dạ Dao Quang, sau đó cúi người hôn lên tóc cô.

“Những chuyện này một mình ta phí tâm là được, Dao Dao nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai chúng ta đi địa cung, cũng không biết phải bao lâu mới có thể ra ngoài, ở trong địa cung muốn nghỉ ngơi có thể sẽ khó khăn.”

“Biết rồi, chàng đi nhanh đi, muội chờ Vô Âm trở lại sẽ ngủ.” Dạ Dao Quang không nhịn được liền đẩy Ôn Đình Trạm ra khỏi phòng, vừa vặn Qua Vô Âm từ bên ngoài trở lại.

Nhìn qua mái tóc xõa tung của Dạ Dao Quang, lại nhìn một chút Ôn Đình Trạm, Qua Vô Âm dứt khoát nói: “Hay là tỷ đổi phòng?”

Dạ Dao Quang nhất thời đỏ mặt, tức giận trợn mắt nhìn Qua Vô Âm đang cố ý trêu ghẹo cô: “Để lại nước cho tỷ đó, vẫn còn nóng, tỷ mau rửa mặt đi.”

Ôn Đình Trạm gật đầu với Qua Vô Âm, sau đó xoay người đi về phòng của mình ở bên cạnh.

“Ai da, nếu ngày nào đó tỷ thoát khỏi Qua Vụ hải, tỷ cũng sẽ tìm một người đàn ông phàm trần, bên chén trà thô cơm nhạt, sống vui vẻ bình an không cần lo lắng suốt quãng đời còn lại.” Vừa rửa mặt, Qua Vô Âm vừa xúc động nói.

“Tỷ hâm mộ phàm trần, chỉ vì tỷ không ở phàm trần.” Dạ Dao Quang đang trải giường, liền nói:

“Trong cuộc sống, nơi nào mà không có nỗi buồn? Nơi nào lại không có tranh giành? Chỉ cần tỷ tĩnh tâm là đã vùi lấp hoàn toàn chính mình, lúc đó có thể thấy phồn hoa tựa như gấm, cần gì phải hâm mộ người khác. Tháng có tháng thanh khiết, ngày ngày có ngày ấm áp.”

Nói xong, Dạ Dao Quang nằm lên giường nhỏ, để trống vị trí bên ngoài cho Qua Vô Âm. Qua Vô Âm nhanh chóng lại gần: “Tỷ không thể rộng lượng bằng muội.”



“Không phải, chẳng qua là tỷ may mắn hơn muội.” Dạ Dao Quang nhìn về phía Qua Vô Âm.

Qua Vô Âm không thể buông bỏ là bởi vì nàng ấy đã từng có, mà cô chưa bao giờ được cảm nhận tình cha con nên cô mới có thể lạnh lùng như vậy.

“Ha ha, muội thế này thì Hư Cốc chân quân làm sao chịu nổi?” Qua Vô Âm không khỏi vui vẻ.

Dạ Dao Quang sửng sốt một chút, bỗng nhiên trong mắt lộ ra một chút thương cảm.

“Nghĩa phụ là người tốt, tính cách cũng rất hợp với muội, đáng tiếc duyên phận cha con của muội cùng người không dài.”

Qua Vô Âm nghe xong cũng chỉ thở dài, Hư Cốc chân quân phi thăng cũng là chuyện sớm muộn, thành công chính là hai thế giới, thất bại cũng chính là hai thế giới.

Nhưng rất nhanh khóe miệng Dạ Dao Quang lại cong lên: “Không quan tâm có thể tồn tại mãi mãi, chỉ cần biết đã từng có, có thể quen biết nhận người làm nghĩa phụ cũng coi như đó là may mắn của muội.”

Qua Vô Âm nhìn về phía Dạ Dao Quang nằm bên cạnh, ánh mắt nàng trong suốt tỏa ra ánh sáng chân thành: “Có lẽ tỷ cần phải học theo muội, lúc có nên quý trọng, lúc nào cũng tự do thoải mái, mặc cho vạn sự vạn vật có xoay chuyển thế nào, tỷ cũng vẫn sẽ là tỷ.”

Cầm lấy tay Qua Vô Âm trong chăn, Dạ Dao Quang không nói thêm gì nữa, cô biết Qua Vô Âm sẽ đi thăm dò kết quả xử lý của Qua Duệ Trọng. Nếu nàng ấy đã không muốn nói, cô cũng không tiện hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK