Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị Ôn Đình Trạm cố ý hỏi như vậy, Dạ Dao Quang trong lòng có dự cảm không tốt: “Sẽ không phải là Cửu Môn đề đốc hiện tại chứ?”

Ôn Đình Trạm nhắm mắt lại gật gật đầu.

“Sự việc lần này thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà đều không tẩy hết.”

Không trách Toàn Diệu cùng Thiết Chí đều như vậy nhận định là Lôi phó tướng cáo mật, võ công lợi hại như vậy, Lôi phó tướng nhưng cũng không có đạt được Võ trạng nguyên. Cửu Môn đề đốc không biết bị phẩm chất nào của hắn hấp dẫn, cố tình liền đề bạt hắn. Chuyện này rơi vào trong mắt của Toàn Diệu cùng Thiết Chí, không phải là năm đó Lôi phó tướng vong ân phụ nghĩa cáo mật với Cửu Môn đề đốc, năm đó Cửu Môn đề đốc vừa nhậm chức đã lĩnh công, cho nên Cửu Môn đề đốc mới như vậy coi trọng hắn. Thay đổi bất luận vì cái gì của một người, chỉ sợ cũng sẽ bị hoài nghi. Hơn nữa sơn trại nhiều năm như vậy đều không bị công phá, rất có thể là địa lý vị trí phi thường tốt, Lôi phó tướng làm đồ nhi của đại đương gia khẳng định là biết bí mật thông đạo cao thấp. Nếu là năm đó sơn trại nội ra nội gián, bán đứng bọn họ, Lôi phó tướng thật đúng là có một ngàn cái miệng cũng không thể rõ.

“Năm đó Lão Lang sơn thổ phỉ quá mức hùng mạnh, cho nên bấy giờ đề đốc đại nhân tiêu diệt làm gương, đem mấy người trùm thổ phỉ chém đầu, ở cửa thành treo thi thể ba ngày, cũng là cảnh tỉnh những người khác.” Ôn Đình Trạm lại nói, “Năm đó có treo giải thưởng tiêu diệt thổ phỉ, Lôi phó tướng rời khỏi Lão Lang trại, đích xác kiếm được một ít tiền bạc, chữa bệnh cho mẫu thân, tuy rằng cuối cùng mẫu thân hắn là vì cứu trị không kịp thời mà chết.”

Sự việc treo thi ba ngày rõ ràng đã làm Toàn Diệu cùng Thiết Chí khi đó là hài tử chưa đến mười tuổi vô cùng oán hận. Cũng khó trách bọn hắn như vậy thống hận Lôi phó tướng, hận muốn đem đối phương bầm thây vạn đoạn. Hơn nữa, lúc trước Lôi phó tướng đột nhiên có tiền bạc để cứu người, chỉ sợ Toàn Diệu hai người cũng đi tra qua, khẳng định không có tra ra nguyên nhân.



Thế gian này, luôn có những sự trùng hợp làm làm người ta hối tiếc không kịp, đúng là thiên ý trêu người.

“Như như vậy, mục tiêu kế tiếp của bọn họ chẳng phải là...” Dạ Dao Quang nhìn về phía Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm không tiếng động gật đầu.

Cửu Môn đề đốc Mẫn Chiêu!

“Vậy chàng không ngăn cản sao?” Dạ Dao Quang có chút buồn bực.

“Ta chẳng những không có ngăn cản, ngược lại trợ giúp bọn họ một phen, làm cho bọn họ đều biết đã bại lộ trước ta, nhưng bọn họ còn không làm gì được ta.” Ôn Đình Trạm ý vị thâm trường cười.

“Chàng sẽ không là coi trọng vị trí Cửu Môn đề đốc này chứ?” Dã tâm có phải quá lớn rồi không.

“Vi phu ở trong mắt Dao Dao liền thành kẻ lợi dụng người khác sao?” Ôn Đình Trạm dở khóc dở cười, “Mẫn Chiêu người này bảo thủ tự phụ, lại vì công lao có thể không từ thủ đoạn, năm đó ta suy đoán hắn chưa hẳn không biết được Lão Lang trại có thể chiêu an hàng phục. Có thể hắn vẫn như cũ dùng những thủ đoạn độc ác, vẫn là tâm địa xấu xa, hắn làm Cửu Môn đề đốc bất luận là đối bệ hạ, hay là đối Sĩ Duệ đều không tốt. Ta cũng không trông cậy vào việc mượn tay Toàn Diệu hai người dễ dàng như vậy kéo hắn kéo xuống, để hắn lộ ra tội ác năm đó, cho bệ hạ thức tỉnh. Coi như là thành toàn hai người bọn họ trả thù, đây là ân oán của bọn hắn và Mẫn Chiêu, muội và ta cùng xem kịch. Về phần những việc bọn họ làm đối với Lôi phó tướng, tự nhiên là đến thời điểm có thể báo thù liền báo thù.”

Dạ Dao Quang nghe xong không nói gì, nàng cũng không biết là Ôn Đình Trạm làm có đúng hay không. Nhân tính đều ích kỷ, bọn họ chẳng phải đạo sĩ. Toàn Diệu hai người tàn nhẫn sát hại phu thê Lôi phó tướng, theo luật pháp sẽ bị trừng trị, nhưng Dạ Dqo Quang không cảm thấy bọn họ biết ai là hung thủ liền nhất định phải lập tức đưa truy bắt quy án, đem ra công lý. Xét đến cùng, kỳ thực chính là Lôi phó tướng cùng bọn họ là người xa lạ, cho nên bọn họ có thể lạnh lung như vậy ngồi xem hung thủ ở bên ngoài nhảy nhót, nếu là người chết là người chí thân của bọn họ, bọn họ chỉ sợ không thể ngồi chờ tại chỗ. Đời bgười, đều là như thế này.

Bọn họ can thiệp, còn cho người chết công đạo, đã thực hiện nghĩa vụ về đạo đức.



“Chàng đang chờ Diệp Phụ Duyên cùng Tiểu Dương đem nội gián bắt trở về.” Dạ Dao Quang đoán Ôn Đình Trạm đi Đại Lý tự cùng Hình bộ lật vụ án năm đó vụ án, khẳng định đã phỏng đoán ra đến cùng là ai bán đứng Lão Lang trại, như thế đủ chân chính đem Toàn Diệu cùng Thiết Chí truy nã.

“Năm đó người kia kỳ thực ngay tại Đế Đô, ta để Tiểu Dương bọn họ đi bắt nội gián.” Ôn Đình Trạm đối với Dạ Dao Quang cười thần bí, “Chúng ta đi chọn một bộ xiêm y, từ nay trở đi lão sư muốn ở Nam viên nhà riêng thiết yến.”

“Đế sư muốn thiết yến?” Vì sao nàng bây giờ còn không có nhận được thiệp mời? Nhà giàu tổ chức yến hội, thế nào cũng hẳn là phát thiệp mời trước nửa tháng, những người tham gia sớm đã được an bài, đây là quy củ cũng liên quan tới lễ nghi.

“Ngày mai muội sẽ nhận được.” Ôn Đình Trạm đẩy Dạ Dao Quang vào trong phòng, để Dạ Dao Quang tự mình cho hắn chọn xiêm y.

Dạ Dao Quang biết rất rõ về các bộ y phục của Ôn Đình Trạm, mặc dù có rất nhiều trong đó không phải là nàng làm, vì thế nàng chọn lấy một bộ ngoại bào sắc mai: “Lấy bộ này đi, muội cũng có một bộ cùng sắc, nếu chúng ta là cùng đi, tất nhiên là mặc trang phục phu thê rồi.”

“Trang phục phu thê?” Nghe từ này, Ôn Đình Trạm vui mừng, liền gật đầu, “Tốt, từ nay trở đi, chúng ta sẽ mặc phu thế trang.”

“Muội đi chọn cho chàng vật phẩm trang sức.” Dạ Dao Quang cười nói.

“Làm phiền phu nhân.” Ôn Đình Trạm đùa bỡn, hành lễ lại với Dạ Dao Quang.

“Phu quân khách khí, đều là việc của thiếp.” Dạ Dao Quang cũng đối Ôn Đình Trạm hành lễ, nho nhã nói một câu.



Hai người đều nhịn không được nở nụ cười, cuối cùng Dạ Dao Quang chọn cho Ôn Đình Trạm vật trang sức phù hợp nhất, thắt lưng, đem cùng y phục để cùng chỗ với nhau, lại đi sắm sửa đồ cho bản thân, liền sớm đi ngủ.

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Ôn Đình Trạm không có đi vào triều, nàng liền nhận được thiệp mời từ phủ Chử đế sư, nội dung yến hội chính là thưởng liên (hoa sen). Kỳ thực Chử đế sư ở Nam viên trong biệt viện có sen vàng tuyệt đẹp. Chử đế sư yêu thích nhất là hoa sen, cũng đang tới mùa hoa sen nở.

Nhưng là Chử đế sư nếu thật sự muốn mời mọi người đi thưởng hoa sen, sẽ không đột ngột như vậy, vì thế nàng trừng mắt nhìn Ôn Đình Trạm đang dùng bữa sáng: “Chàng đã làm chuyện xấu?”

“Làm sao lại nói ta giở trò xấu, ta đây là vì Sĩ Duệ suy nghĩ.” Ôn Đình Trạm giải thích nói, “Toàn Diệu và Thiết Chí là hai kẻ dưới, cơ hội tiếp xúc với Mẫn Chiêu quá ít, càng khi không có lệnh làm việc, nếu ta không tìm cho bọn hắn một cơ hội, bọn họ xác định chắc chắn đem chủ ý đánh tới đại hôn của Sĩ Duệ. Chỉ còn có năm ngày chính là Sĩ Duệ đại hôn, ta tự nhiên không thể mặc kệ ngồi xem.”

“Cũng là, Mẫn Chiêu đã làm đến chính nhị phẩm Cửu Môn đề đốc, nắm quyền trong tay. Người có thể mời được hắn không nhiều lắm, lại mời hắn, hắn không thể không đến cũng càng là ít.” Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút gật đầu, lần đại hôn cả đời này của Tiêu Sĩ Duệ mọi việc rối bời này cần được giải quyết.

Chử đế sư phát thiếp mời, liền tính là đột phát, thấy Chử đế sư đột nhiên đầu óc hơi có vấn đề, nhưng là thiệp mời từ Chử đế sư phát ra, thật đúng là không có mấy người dám không nhận lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK