Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu Lục cùng Nghiên Nghiên năm sau cũng đã làm phụ mẫu.” Buổi tối, Dạ Dao Quang không khỏi cảm thán.

Nàng đứng ở phía trước cửa sổ, thả mái tóc dài, bộ áo ngũ tuyết trắng, gió nhẹ nhàng thổi qua, ngoài cửa sổ còn có cánh hoa quế bay lượn tỏa hương, theo từng đợt gió tràn ngập bao phủ quanh người nàng.

Ôn Đình Trạm vừa vặn rửa mặt xong, nhìn bộ dáng thanh diệu như vậy, hắn nghĩ tới một năm kia, nàng cũng là một thân bạch y, mái tóc đen buông như thác nước, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng hắn, ánh trăng phủ xuống sáng ngời, từng bước đi tỏa hương, phía sau là khóm hoa lê tung bay, hướng phía hắn đi tới. Cho dù khi đó hắn mới mười một tuổi nhưng vẫn làm tâm hắn kinh diễm không thôi.

Ký ức mười năm trước không ngừng trào dâng.

Ôn Đình Trạm không nhịn được ôm nàng từ phía sau, đặt từng nụ hôn không khắc chế được nhẹ nhàng lên cổ nàng, từng ngón tay thon dài dưới ánh trăng kéo từng nút thắt bên hông, nụ hôn tới bả vai liền cắn theo xiêm y, theo từng tấc thân người nàng mà trượt xuống……

“Chúng ta cũng nỗ lực, sang năm lại làm phụ mẫu.”

Có lẽ đề nghị này quá mức động lòng người, có lẽ ánh trăng quá mức mông lung, Dạ Dao Quang như bị lạc trong thanh âm mị hoặc của hắn, để hắn ngay trước cửa sổ, đối diện với ánh trăng mà hung hăng lăn lộn nàng một phen.

Đảo mắt đã tới tháng mười, kỳ thi mùa thu đã được đề tên trên bảng, nhà của Dạ Dao Quang có khách tới thăm, không phải ai khác, cũng là người thuận lợi đề tên vị trí cao trên bảng, Quan Chiêu. Hắn ngay sau khi được yết bảng lập tức chạy tới Tây Ninh trước tiên, muốn đem tin tức vui mừng này chia sẻ với Lôi Đình Đình.



“Phu nhân, học sinh lần này đến đây là bởi vì năm đó phu nhân đã nói qua, nếu kỳ thi mùa thu ta thượng bảng thì có thể tới cầu hôn.” Quan Chiêu vội vội vàng vàng lấy ra phong thư mẫu thân đã chuẩn bị trước đưa cho Dạ Dao Quang, “Tây Ninh cùng Đế Đô cách xa nhau khá xa, thân thể gia mẫu gần đây không tốt lắm, không thể tự mình tới cầu hôn, thỉnh phu nhân thứ lỗi.”

Dạ Dao Quang tiếp nhận mở ra, trong thư, ngữ khí của Quan đại thái thái thực khẩn thiết, Dạ Dao Quang nhìn mặt mày Quan Chiêu đầy chờ mong, cả mặt đỏ ứng, trong lòng nàng nhẹ thở dài, nhưng vẫn giữ sự ôn hòa trên khuôn mặt: “Chiêu ca à, ta đã nói qua sau cuộc thi mùa thu mới đáp ứng Quan gia các ngươi tới cửa cầu thân, tuy nhiên ta cũng phải hỏi qua ý tứ Đình tỷ nhi.”

Kỳ thật Dạ Dao Quang biết trong lòng Lôi Đình Đình tám chín phần mười sợ sẽ không muốn gấp gáp gả cho Quan Chiêu. Cho dù có tình ý nhưng cái bóng tâm lý quá lớn chưa thể vượt qua, trong chuyện này cũng không thể nói Lôi Đình Đình làm ra vẻ. Một người trong lòng mang khúc mắc, hơn ữa còn là phụ thân thân sinh của mình, Quan Chiêu cũng bởi vì thời niên thiếu bồng bột làm việc thiếu suy nghĩ mà phải trả giá lớn.

Ai cũng không sai, chỉ là tạo hóa trêu ngươi thôi.

“Phải như vậy rồi.” Quan Chiêu hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, ký ức của hắn dừng lại ở lúc trước khi Lôi Đình Đình tới Tây Ninh nói lời từ biệt với hắn, nàng còn nói chờ hắn tới cầu hôn.

Dạ Dao Quang cho người đưa Quan Chiêu qua gian phòng khách nghỉ ngơi rồi mới hỏi Nghi Vi: “Đình tỷ nhi đâu?”

“Phu nhân, Lôi cô nương cùng Đan cô nương những ngày gần đây thường lui tới nhà Ông cô nương, hôm nay hai người cũng tới đó bái phỏng.” Nghi Vi trả lời.

Hoàng Ngạn Bách tuy rằng đi theo Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, nhưng Ôn Đình Trạm thường ngày rất bận, không có thời gian giảng bài cho hắn, hơn nữa hiểu biết của Hoàng Ngạn Bách với hiện thực này rất ít, Ôn Đình Trạm cũng không muốn mời người khác tới, mà đưa hắn vào học viện Côn Luân, mục đích chính là muốn hắn có mối quan hệ với những người khác, hiểu thêm một ít đạo lý đối nhân xử thế.

Đơn Ngưng Oản lơ đãng nghe nói học viện Côn Luân có một cô nương giả nam học sinh, trong lòng cảm thấy bội phục, liền kéo Lôi Đình Đình đi bái phỏng, ba người vừa gặp lại như tỷ muội lâu năm, thường xuyên qua lại. Dạ Dao Quang cũng cảm thấy Đơn Ngưng Oản cùng Lôi Đình Đình trước mặt nàng đem chính mình đặt ở vị trí tiểu bối, có chút câu nệ, liền không trói buộc hai người, tùy ý để bọn họ tới học viện Côn Luân.

Chẳng qua quãng đường đi có chút xa, hai người mỗi lần đi đều phải nghỉ giữa chừng hai lần mới về tới nơi.

“Hai người ấy đi ngày nào?” Những việc này bọn họ chỉ báo cho Ấu Ly, Ấu Ly tất nhiên sẽ phái người bảo hộ, Dạ Dao Quang rất ít khi hỏi đến.



“Hôm nay không có tin truyền về, hẳn ngày mai sẽ về tới.” Nghi Vi trả lời.

Hai nàng đều có thói quen nghĩ giữa chừng hai hôm, nếu có việc muốn lưu lại đều sẽ truyền tin trở về.

Dạ Dao Quang gật đầu. Tới buổi tối Ôn Đình Trạm trở về, Dạ Dao Quang cũng đã dùng bữa xong, thời điểm nắm tay đi cùng hắn tản bộ liền đem chuyện này nói ra: “Quan Chiêu chính vì chuyện này mà đến.”

“Ta hôm nay gặp Cao Dược, học chính Thanh Hải.” Ôn Đình Trạm không thể không nhăn mày.

“Có chuyện gì?” Dạ Dao Quang cảm thấy không phải cùng một chủ đề, “Vì học tập tại Tây Ninh phủ? Lúc này mới kết thúc kỳ thi mùa thu, chẳng lẽ thượng bảng của Tây Ninh phủ thấp ít năm rồi?”

“Là ngược lại, Tây Ninh phủ năm nay cử nhân thượng bảng nhiều hơn gấp hai so với ba năm trước, nhiều nhất bên trong phủ thành Thanh Hải, trong đó hơn phân nửa xuất phát từ học viện Côn Luân. Cao đại nhân hôm na cố ý đến gặp học sinh Côn Luân, cũng là thị sát việc giáo dục học tập ở đây, thuận đường tới bái phỏng ta.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói.

“Chỉ sợ không đơn giản là tới bái phỏng chàng.” Dạ Dao Quang nhìn dáng vẻ này của Ôn Đình Trạm liền biết, “Hắn là có việc khó cần cầu chàng?”

“Chuyện này thật ra xuất phát từ một chuyện khác.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm dừng trên mặt Dạ Dao Quang, “Dao Dao, nàng có còn nhớ rõ năm trước chúng ta tới học viện Côn Luân, có một học sinh dùng những lời lẽ sắc bén.”

“Là người hỏi chàng tri phủ Tây Ninh cùng đô thống Thanh Hải có phải đang đi nhầm đường đúng không?” Dạ Dao Quang vẫn có ấn tượng sâu với người này, “Làm sao hắn cùng Cao Dược lại có quan hệ? Muốn bái chàng làm vi sư?”

“Phu nhân thật sự cho rằng vi phu là miếng bánh thơm sao, ai cũng muốn bái ta làm thầy?”. Ôn Đình Trạm buồn cười nói, “Hắn là đích trưởng tôn của Cao đại nhân, năm nay cũng lấy được danh cử nhân, Cao đại nhân là tới cầu hôn cho hắn.”

“Cầu hôn?” Dạ Dao Quang trong lúc nhất thời đơ người không hiểu chuyện gì, chợt mới dùng sức nắm lấy cánh tay Ôn Đình Trạm, “Không phải là Đình tỷ nhi chứ?”



Nhà bọn họ hiện tại chỉ có hai cô nương, Đơn Ngưng Oản là người Đơn gia, chỉ có Lôi Đình Đình là được nhà bọn họ thu nhận, cũng chỉ có Lôi Đình Đình tới tuổi có thể kết hôn, nghĩ đến gần đây Lôi Đình Đình thường cùng Đơn Ngưng Oản tới học viện Côn Luân, Đơn Ngưng Oản khẳng định sẽ đi tìm Hoàng Ngạn Bách, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thành hôn, sợ người ngoài nói ra nói vào, hai người sẽ không lén gặp mặt riêng mà kéo theo Lôi Đình Đình. Hoàng Ngạn Bách chỉ sợ cũng sẽ đưa theo bằng hữu giao hảo tốt nhất, tiểu tử Cao gia có cảm tình với Lôi Đình Đình hoàn toàn có khả năng!

“Đúng thế.” Ôn Đình Trạm gật đầu.

Dạ Dao Quang duỗi tay đỡ trán: “Chuyện này phải gọi là gì a.”

“Chuyện này phải gọi nhất gia hữu nữ bách gia cầu*.” Ôn Đình Trạm cười nói.

*Nhất gia nữ bách gia cầu: ý chỉ con gái nhà gia giáo nhà nào cũng muốn nhận làm dâu.

“Cao Dược gia phong như thế nào?” Dạ Dao Quang nghĩ dến tiểu tử Cao gia nhìn giống như con đầu, nhưng bản tính không xấu, có chút ngạo khí, lại cũng biết tiếp thu.

“Cao gia gia phong rất tốt, là đỉnh cấp thư hương thế gia tại Thanh Hải, Hoàng Kiên cũng muốn đem cháu gái gả cho Cao Dần.” Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang.

“Hắn đương nhiên muốn, đến lúc đó có người giúp hắn trên con đường khẩu tru bút phạt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK