Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trạm ca, muội không sao." Dạ Dao Quang nặn ra một nụ cười yếu ớt bất lực.

"Ừm, ta biết, nàng chỉ là đã quá mệt mỏi, nàng nghỉ một lát đi." Ôn Đình Trạm đặt Dạ Dao Quang trên giường một cách êm ái, sau đó cậu thay áo ngoài dính đầy máu cho cô. Cổ áo trong cũng có vết máu, động tác của cậu không dừng lại, trên người Dạ Dao Quang chỉ còn lại áo yếm và quần trong. Cậu lại lấy một bộ quần áo trong sạch sẽ từ tủ quần áo cho cô thay, cúi đầu hôn nhẹ trán cô rồi nói:

"Ngủ đi, ta trông coi nàng."

"Ừm." Ngay sau đó Dạ Dao Quang chỉ nhắm mắt lại không mở ra nữa.

Sau khi Dạ Dao Quang ngủ, Kim Tử chuyển không ít khí ngũ hành cho cô. Ôn Đình Trạm phái người đi tìm loại thuốc bổ dưỡng nguyên khí tốt nhất, tự mình đi sắc thuốc, sắc đi sắc lại cả đêm cũng không chợp mắt.

Ngày thứ hai là trận đấu bán kết của thi văn và thi luận, đây là cuộc tranh tài cực kỳ quan trọng, Ôn Đình Trạm cũng không đi. Mọi người đều biết chuyện xảy ra tối hôm qua, có người nói Dạ Dao Quang suýt nữa bỏ mạng, lúc này còn hôn mê bất tỉnh. Sơn trưởng của học viện Bạch Lộc cũng không muốn miễn cưỡng Ôn Đình Trạm, bởi vì kể cả Ôn Đình Trạm đi cũng chưa chắc đã có lòng.

Giống như Ôn Đình Trạm, đêm qua Tuyên Lân cũng mệt nhọc quá độ cần phải nghỉ ngơi nên không đi. Kết quả thi văn là học viện Doanh Thiên hạng nhất, học viện Bạch Lộc hạng nhì, tiến vào tranh giải quán quân.

Ôn Đình Trạm liên tục trông coi Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang không hề tỉnh lại, đám người Tiêu Sĩ Duệ thay nhau khuyên bảo cậu đều nhắm mắt bịt tai. Mãi đến ban đêm Dạ Dao Quang cuối cùng mới tỉnh lại, sau đó uống chén thuốc rồi cùng Ôn Đình Trạm nói chuyện một hồi, Ôn Đình Trạm mới khuyên Tiêu Sĩ Duệ đi nghỉ ngơi.



Trong đêm đó, Dạ Dao Quang có một lần tỉnh dậy nửa chừng, cô thấy giấc ngủ mệt mỏi của Ôn Đình Trạm, hai lông mày vẫn nhíu lại. Cô không khỏi đến trước giường cậu, đưa tay xoa phẳng hai lông mày, sau đó hôn nhẹ nhàng lên trán cậu:

"Tiểu tướng công ơi, nương tử của chàng không sao mà, yên tâm ngủ đi nhé."

Có lẽ Ôn Đình Trạm thực sự mệt mỏi, động tác này của Dạ Dao Quang cũng không làm cậu tỉnh dậy. Dạ Dao Quang nhìn lại Ôn Đình Trạm một chút rồi mới ra khỏi cửa phòng đi tới phòng bếp nhỏ. Trên bếp lò vẫn còn canh gà âm ấm, nhiệt độ hơi thấp nên trông dầu mỡ béo ngậy. Dạ Dao Quang cũng lười đun lại, uống luôn một bát lớn, ăn thêm chút thịt gà, sau đó cảm thấy không còn đói bụng nữa mới len lén đi tới học xá của Tiêu Sĩ Duệ.

Tiêu Sĩ Duệ ngủ rất ngon, Càn Dương cũng ngủ, dáng ngủ cực kỳ khó chịu giống y như lợn. Dạ Dao Quang nhanh chóng tìm thấy cuộn tranh gốc. Thật không ngờ tiểu tử Càn Dương này một tay ôm la bàn, một tay ôm cuộn tranh, Dạ Dao Quang dùng sức tháo nhẹ cũng không tháo ra được.

Dạ Dao Quang đành phải đi tới đầu giường Càn Dương, một tay cầm lấy cuộn tranh, một tay ghé vào lỗ tai hắn nói: "Dọn cơm rồi."

"Dọn cơm! Bịch… bịch…" Càn Dương lập tức có phản ứng, rít rít nước bọt trên khóe miệng, tay thì buông lỏng đôi chút, Dạ Dao Quang mới tháo cuộn tranh ra.

Cầm cuộn tranh, vẻ mặt Dạ Dao Quang không khỏi ghét bỏ, sau này tuyệt đối không thể cho thằng nhãi này bảo quản thứ gì quan trọng! Trong lòng Dạ Dao Quang hạ quyết tâm, xoay người lặng lẽ rời đi không một tiếng động. Trở lại học xá của mình, cô không đi vào phòng ngủ mà mở cuộn tranh treo trên vách tường.

Cô khôi phục một chút nguyên khí, khí ngũ hành chứa đựng trong vòng đeo tay được dẫn vào bên trong cơ thể. Do khí ngũ hành trong vòng đeo tay đều đã được cô luyện hóa nên thu nạp rất dễ dàng, lúc này tu vi đã khôi phục ước chừng năm phần.

Đầu ngón tay ngưng khí, trút vào bên trong cơ thể người hai đầu: "Nói mau! Nói ra ai đem ngươi tới học viện thì ta có thể tha cho ngươi một mạng."

"Ha ha... lời nói không đáng tin nhất là lời của nhân loại các ngươi, ta sẽ không nói cho ngươi!" Giọng nói của yêu quái trong tranh vang lên the thé.

"Ngu xuẩn không biết nghe lời!" Đầu ngón tay Dạ Dao Quang tụ thêm khí ngũ hành, trói chặt hắn lại:



"Ngươi nghĩ rằng nguyên khí của ta tổn thương nặng nề nên không tiêu diệt được ngươi sao?"

Vừa nói, một tay của Dạ Dao Quang vung lên, Thiên Lân lượn vòng ra, lơ lửng ở giữa không trung. Cổ tay Dạ Dao Quang vừa chuyển động, đã kéo yêu quái sống sờ sờ từ trong tranh lôi ra ngoài. Lúc đầu ở trong tranh, con yêu quái này dốc hết toàn lực muốn giết chết Dạ Dao Quang nhưng lúc này nó vừa yếu hơn cô lại bị cô lôi ra ngoài, có muốn giãy giụa cũng chỉ phí công.

Từng luồng yêu khí bị Dạ Dao Quang kéo ra, sau đó đầu ngón tay cô vừa chuyển động đã rót toàn bộ vào trong Thiên Lân.

"Khí của yêu linh có thể mạnh hơn khí của âm quỷ cả trăm lần." Kể từ khi cô biết Thiên Lân cũng có thể lớn lên, Dạ Dao Quang vô cùng cẩn thận, rất sợ Thiên Lân sơ sẩy một cái khát máu thành nghiện. Từ giờ tới lúc trưởng thành, Thiên Lân là thứ có thể lớn lên, thời gian dài không cho nó ăn sao được. Tuy là thỉnh thoảng mỗi lần cô bắt quỷ đều cho Thiên Lân ăn hết, bây giờ lại có thần thức của Dạ Khai Dương khống chế nên hiện nay Thiên Lân còn chưa xuất hiện trạng thái đói khát, thế nhưng khoảng cách từ lúc Thiên Lân ăn no nê lần trước cũng đã rất lâu rồi.

Vốn dĩ cô còn đang lo lắng Thiên Lân không thể thu nạp được yêu linh, đã thấy Thiên Lân thu nhận vô cùng sung sướng. Không cần cô dẫn đường, yêu linh còn lại của yêu quái không có sức chống cự trong tranh đã bị Thiên Lân hấp thu hết. Thiên Lân ăn no, thân thể lại căng phồng lên.

Có kinh nghiệm của lần trước, Dạ Dao Quang cũng thấy nhưng không thể trách, lại thật không ngờ Thiên Lân dường như muốn nổ tung bắn cả Dạ Khai Dương ra ngoài.

"Mẹ, Thiên Lân sao vậy?" Dạ Khai Dương có chút bận tâm, chỗ này là phòng ở của hắn đó.

"Không có việc gì, ăn quá no, một lúc sẽ tốt thôi." Dạ Dao Quang bình chân như vại.

Quả nhiên, vóc dáng Thiên Lân mượt mà rất nhanh và thay đổi rất tinh tế, ước chừng lại dài thêm một tấc.

Đưa tay nâng niu Thiên Lân, trong lòng Dạ Dao Quang thỏa mãn: "Không sai, không sai, về sau ta tìm nhiều yêu linh cho ngươi ăn."



Cũng không phải yêu linh nào Dạ Dao Quang cũng dám cho Thiên Lân ăn, yêu quái đã sát sinh Dạ Dao Quang cũng sẽ không dám, để phòng Thiên Lân vì vậy mà dính vào tà tính. Thiên Lân này cũng may là mới vừa từ trong mộ chảy ra đã bị người ta cho rằng mang khí âm sát nên đưa đến tay cô. Bằng không nếu như nó lớn lên, sơ ý một chút ma khí đã thành, chỉ sợ đối phó với nó vô cùng gian khổ.

Tiêu diệt xong yêu quái trong tranh, sắc trời cũng không còn sớm, Dạ Dao Quang ngồi xuống tu luyện một mình. Kim Tử đã tới trong thời gian Dạ Dao Quang tu luyện, nó ngoan ngoãn đụng nhẹ cô và cùng Dạ Dao Quang tu luyện. Dạ Dao Quang mới vừa tu luyện xong, lại nghe được một âm thanh kinh thiên động địa vang lên ở khu học xá học viện Bạch Lộc. Đoán chừng không chỉ học viện Bạch Lộc, ngay cả học trò học viện khác bên cạnh học viện Bạch Lộc cũng bị đánh thức.

Rất nhanh, một trận gió lại quét tới: "Sư phụ, sư phụ, không xong rồi, yêu quái trong tranh chạy mất rồi!"

Dạ Dao Quang liếc mắt, tung người nhảy vọt đi rồi giơ tay ném cuộn tranh vào trong lòng Càn Dương.

Càn Dương ôm lấy cuộn tranh, mới nhìn theo Dạ Dao Quang một cách oan ức: "Sư phụ, người trộm tranh cũng không nói cho đồ nhi một tiếng."

Dạ Dao Quang thực sự phì cười: "Cậu cũng nói ta ăn trộm rồi, gọi là trộm mà còn nói cậu một tiếng sao?"

Càn Dương chợt cảm thấy bản thân dùng từ không hợp lý, vân vê nhẹ cuộn tranh, bỗng hắn trợn tròn hai mắt, còn chuẩn bị thét lên chói tai. Dạ Dao Quang vỗ một chưởng vào ngực của hắn: "Kêu cái gì mà kêu!"

"Sư phụ, không có yêu lực!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK