Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian kế tiếp, Dạ Dao Quang cơ bản rất rảnh rỗi, nàng mỗi ngày trừ việc tu luyện, la cà, cùng chiêu đãi đám người Chử Phi Dĩnh bất chợt tìm tới cửa, cùng với Lôi Đình Đình nói chuyện phiếm, thừa lại là tra tấn Kim Tử hoặc là làm vài trò tiêu khiển cùng với nha hoàn.

Nhưng một ngày này, Ấu Ly đang đi theo sau nàng đột nhiên ngất xỉu đi, dọa Dạ Dao Quang nhảy dựng. Bắt mạch Ấu Ly xong, mới biết được nàng đã mang thai một tháng, đây chính là đại hỷ sự, bỗng chốc đem khí cuối mùa thu hiu quạnh trở thành hư không.

Ở trong phủ một trận vui mừng, Tiết Đại lại tìm tới quỳ gối trước mặt Dạ Dao Quang: “Cô nương, tiểu nhân muốn cầu cưới Nghi Phương cô nương làm thê tử, cầu cô nương thành toàn.”

“Sao, lúc trước không phải ta nghe nói ngươi không muốn cùng một quả phụ nghị thân sao?” Dạ Dao Quang vẻ mặt kinh ngạc nói, “Ta đời này, hận nhất là nam nhân không có tính quyết đoán. Tuổi tác của ngươi kết hôn sớm một chút, làm cha Nghi Phương chắc cũng vừa tuổi.”

Tiết Đại hơn Nghi Phương mười bốn tuổi, thời đại này thật sự là có người mười bốn tuổi đã làm cha, hơn nữa không phải số ít. Lời nói Dạ Dao Quang từng chữ chọc vào tâm can Tiết Đại.

Tiết Đại thẳng thắn dựng thẳng sống lưng đang hơi cong, hắn trầm mặc nửa ngày mới khản cổ họng mở miệng: “Cô nương, đoạn thời gian trước là tiểu nhân bị mỡ heo che mờ, là tiểu nhân phạm lỗi. Tiểu nhân cũng biết cô nương coi nha đầu bên người rất yêu quí, tiểu nhân nghĩ không rõ toàn diện cự tuyệt, suy nghĩ cẩn thận muốn cưới có thể cưới. Nhưng tiểu nhân không nghĩ sẽ lại cô phụ nàng một lần, cũng không nghĩ cô phụ chính mình. Xin cô nương thành toàn, tiểu nhân đích xác tuổi tác lớn Nghi Phương không ít, có thể lão phu thiếu thê biết lạnh nóng, tiểu nhân đến nay cũng chưa từng cưới hỏi, sẽ không ủy khuất Nghi Phương.”

Dạ Dao Quang nhíu mày, không nghĩ tới những người ngày thường kín như hũ nút, lúc này nói ra thì nói hết toàn bộ. Bất quá Tiết Đại này, có thể đến cầu thân, lời nói cũng đủ vững vàng, vẫn như cũ thành khẩn, có thể thấy được hắn đã hạ quyết tâm.



Tuy rằng Dạ Dao Quang bao che khuyết điểm, có chút xem thường hành động lúc trước của Tiết Đại, nhưng đến cùng là chuyện nhân gia của hai người, nếu nàng can thiệp nhiều, xem như là để tốt cho Nghi Phương, Nghi Phương chưa hẳn sẽ cảm kích, vì thế nàng chỉ có thể nhường Nghi Ninh đi gọi Nghi Phương tới.

Nghi Phương nhưng là thoải mái tới hành lễ với Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang hỏi: “Ngươi cũng biết ta gọi ngươi tới là có ý gì?”

“Nô tì biết.” Nghi Phương nhìn về phía Tiết Đại, nàng nhìn hắn một hồi lâu mới nói, “Nô tì bằng lòng để cô nương làm chủ.”

Đây là nguyện ý, nói thật ra Dạ Dao Quang nghe xong có chút không thoải mái, nhưng đến cùng là do người bên cạnh, nàng thở dài: “Nếu Nghi Phương cũng có suy nghĩ này, ta đây liền thành toàn các ngươi, chờ ta tính toán thời gian cầu thân phù hợp sẽ thông báo.”

Tiết Đại vội vàng vái lạy cảm ơn Dạ Dao Quang, sau đó không dừng kích động lui ra.

Dạ Dao Quang nguyên là đem tất cả mọi người vẫy lui, nhưng Nghi Phương vừa đi lại quay lại, lần nữa quỳ gối trước mặt Dạ Dao Quang, đối với Dạ Dao Quang cung kính dập đầu: “Nô tì đã để cô nương thất vọng rồi.”

“Đây là chuyện chung thân đại sự của ngươi, ngươi lựa chọn như thế nào đều sẽ không làm ta thất vọng.” Dạ Dao Quang tự mình đỡ nàng nâng dậy, “Ta chỉ là có chút tiếc hận, ngươi như vậy dễ dàng hứa gả...”

Rose – g a c s a c h

“Cô nương, nô tì là thật trong lòng có hắn.” Nghi Phương đứng lên đối với Dạ Dao Quang, “Đã vô luận như thế nào nô tì đều phải gả hắn, chính như cô nương từng nói, hắn tuổi tác hơn nô tì không ít, thời gian nô tì cùng hắn ở chung tới bạch đầu giai lão cũng không nhiều, vậy cần gì phải đi giận dỗi, lãng phí thời gian?”

Lời nói này của Nghi Phương làm Dạ Dao Quang ngẩn ra, nàng thế nhưng không nghĩ tới Nghi Phương có ý nghĩ như vậy, không khỏi nghiêm túc nhìn lại Nghi Phương. Bốn nha đầu trong phủ của nàng, Nghi Vi nàng liên tục cho rằng vẫn còn là tiểu hài tử, Ấu Ly của nàng là phụ tá đắc lực, mà Nghi Ninh trời sanh tính sống nóng, cá tính sáng rõ. Nhưng Nghi Phương, liên tục ngoan ngoãn, theo khuôn phép cũ, an thủ bổn phận. Thẳng cho đến lúc này, Dạ Dao Quang mới phát hiện nàng mới là người thấu triệt lẽ sống.



Nàng hiểu rõ chính mình muốn cái gì, cho nên nàng có dũng khí bỏ qua phú quý danh lợi mà theo đuổi một nam nhân tuổi tác cũng đủ làm phụ thân nàng. Nàng rõ ràng chính mình đã nảy sinh tình cảm, cho nên nàng ở lúc đối phương rõ ràng từng muốn lảng tránh nàng sau hoàn toàn tỉnh ngộ, nàng dễ dàng tha thứ như vậy.

Đúng vậy, nhân sinh có dài bất quá cũng chỉ được trăm năm, đã lưỡng tình tương duyệt, ý hợp tâm đầu. Như vậy luôn có một bên phải nhượng bộ, càng thêm quý trọng một phút một giây. Thật sự yêu sâu, cần gì phải muốn đi so đo ai chịu thiệt hơn một điểm đâu?

“Ngươi là người sâu sắc.” Dạ Dao Quang khen, cuối cùng, không quên trêu ghẹo một câu, “Ngươi yên tâm, ta sẽ mau chóng cho các ngươi thành hôn, không trì hoãn các ngươi sớm chiều ở chung với nhau.”

Câu nói này làm Nghi Phương đỏ mặt.

Dạ Dao Quang cũng có chừng có mực mà buông tha nàng. Đợi đến sau khi Nghi Phương rời khỏi, Dạ Dao Quang ngồi ở trong phòng xuất thần, mãi cho đến khi Ôn Đình Trạm tan triều trở về.

“Đang nghĩ tới cái gì? Nghĩ đến xuất thần như vậy?” Thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên.

Hắn hiển nhiên là đã tắm rửa qua, có mùi hương độc đáo, Dạ Dao Quang thuận thế tựa vào trong lòng Ôn Đình Trạm, ngửa đầu nhìn hắn: “A Trạm, hôm nay lời nói của Nghi Phương đối với muội, làm muội có rất nhiều cảm xúc.”

“Nói cái gì, còn có thể để muội xuất thần như vậy?” Ôn Đình Trạm khó có chút hảo tâm.

“Nghi Phương nói...” Dạ Dao Quang đem những lời Nghi Phương nói ra chậm rãi kể lại cho Ôn Đình Trạm, mà sau khi xoay người lại, đối mặt hắn, hai tay vòng trọn thắt lưng hắn, “A Trạm, chúng ta có thể làm ước định không?”

“Dao Dao muốn cùng ta làm ước định thế nào?” Ôn Đình Trạm cúi đầu, đôi mắt đen sâu thẳm mà ấm áp, giống như ánh dương bên ngoài soi vào đình viện.



Dạ Dao Quang giơ ra ngón út: “Chúng ta ước định, ngày sau bất luận gặp phải chuyện gì, bất luận chúng ta có điều gì vì đối phương mà phải che giấu, bất luận chúng ta ngộ bao nhiêu khó khăn, chúng ta đều không cần đem thời gian lãng phí giải quyết một mình?”

Đã đã không thể rời bỏ nhau, vậy cũng không cần uổng phí thời gian có thể gần nhau.

Ôn Đình Trạm cũng đưa ra ngón tay, ngoắc lấy ngón tay nàng, hắn cười nghiêm túc mà lại có lực trả lời nàng một chữ: “Tốt.”

Đôi mắt hoa đào liễm diễm cong lên, ý cười của nàng giống như hoa đào tháng ba nở rộ mà loá mắt, nhẹ nhàng nàng tựa đầu vào ngực hắn.

A Trạm, từ nay về sau, bất luận chúng ta gặp phải chuyện gì, bất luận ngày sau chàng có bao nhiêu sự tình còn muốn giấu diếm muội, muội vĩnh viễn cũng sẽ không cùng chàng mà buồn bực.

Ôn Đình Trạm nghe đến tiếng lòng Dạ Dao Quang, ánh mắt của hắn cũng trở nên sâu thẳm, hắn kỳ thực biết tâm nàng đã bắt đầu đối hắn càng ngày càng nhiều hoài nghi. Nhưng chưa bao giờ từng chất vấn hắn, nàng đang đợi chính hắn thẳng thắn.

Có thể hắn cái gì cũng đều nguyện ý hướng tới nàng thẳng thắn thành khẩn, duy nhất chuyện này, hắn không nghĩ cũng không muốn để nàng biết, hắn hiểu rõ lúc trước hắn cắt thịt có bao nhiêu đau, nàng biết cũng sẽ có từng ấy nỗi đau!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK