Hóa ra vào lúc ngựa trắng xoay qua chỗ khác, thân thể Ôn Đình Trạm liền trượt sang một bên, sau đó xoay người lại cưỡi lên người nó. Hai tay cậu ôm chặt lấy cổ nó, cả người cũng nằm bò trên lưng ngựa trắng, mặc cho nó giãy giụa phi như điên rồi dừng đột ngột cũng không thể nào hất Ôn Đình Trạm xuống được.
Nhưng nó dù sao nó cũng là linh vật nên không thể khuất phục dễ dàng như vậy, nó không muốn mất đi tự do ở nơi cỏ xanh núi cao này để đi đến chỗ con người chịu đựng sự ép buộc. Cho nên nó liều mạng phi như điên, muốn khiến cho Ôn Đình Trạm choáng váng hoặc rã rời xương cốt.
“Kỹ thuật cưỡi ngựa của Doãn Hòa thật tốt.” Tiêu Sĩ Duệ không khỏi thán phục, đáng tiếc vừa rồi hắn lại nhắm mắt nên không nhìn thấy Ôn Đình Trạm đã dùng cách nào để trượt qua bụng ngựa mà không bị vó ngựa đá.
“Trời sắp tối rồi, mau dựng trại thôi.” Dạ Dao Quang nhìn về phía xa xa. Con ngựa này chỉ có thể giãy giụa mà thôi, sớm hay muộn cũng sẽ bị Ôn Đình Trạm thu phục nên cô liền nói với mọi người:
“Mọi người mau đi chuẩn bị đồ để nhóm lửa làm bữa tối.”
Mọi người đương nhiên đều biết tình huống nguy hiểm đã qua, bây giờ một người một ngựa đang tranh giành với nhau, ai chịu đựng được đến cuối cùng sẽ là người thắng cuộc.
Mấy người nhanh chóng phân chia công việc, đồng cỏ hoang dã này làm sao có thể thiếu thức ăn? Tùy tiện bắt một con dê, đặt cả con lên lửa để nướng, lại xuống sông bắt vài con cá to. Sau khi xử lý sạch sẽ, vẫn là để Dạ Dao Quang ra tay.
Con ngựa trắng kia chạy từ lúc hoàng hôn cho đến khi trời tối hẳn, mấy người Dạ Dao Quang cũng đã dùng xong bữa tối, nó vẫn tiếp tục liều mạng chạy. Ôn Đình Trạm trên lưng nó ngược lại tỏ ra rất nhàn nhã, thi thoảng quấy nhiễu nó một chút khiến cho thể lực của nó tiêu hao không ít. Mọi người cảm thấy đêm nay thật không hề nhàm chán, nhìn chằm chằm một màn trước mắt.
Ước chừng đến giờ Hợi, sau khi chạy hết tốc lực, trong ba giờ cuối cùng ngựa trắng cũng thả chậm tốc độ, thừa dịp này Ôn Đình Trạm liền ngồi dậy, sau đó vận công hạ một chưởng lên đầu nó. Ngay lập tức ngựa trắng cảm thấy đầu óc choáng váng, lắc lư vài cái rồi ngã xuống. Trước khi nó ngã xuống, Ôn Đình Trạm đã xoay người bay vọt lên, vững vàng đứng trên mặt đất.
Sau đó cậu ngồi ở trước mặt con ngựa, tỏ vẻ đáng thương nhìn nó: “Đã biết nghe lời chưa?”
Cũng không biết ngựa trắng có hiểu lời Ôn Đình Trạm nói không, chỉ thấy nó lè lưỡi liếm liếm tay cậu.
Ôn Đình Trạm đẩy nó ra đứng lên, nhìn qua dáng vẻ ủ rũ của nó rồi đi thẳng về phía trước: “Mau theo ta.”
Ngựa trắng vô cùng nghe lời lập tức đứng dậy, sau đó đi cùng Ôn Đình Trạm đến chỗ đám người Dạ Dao Quang.
“Doãn Hòa, thật khâm phục.” Ba người Tiêu Sĩ Duệ cùng nhau đứng lên chắp tay hướng về phía Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm lười để ý đến bọn họ, để Vệ Truất hầu hạ rửa tay sau đó ngồi xuống bên cạnh Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang giữ lại cho cậu một đùi dê thật lớn, còn có một chén canh cá. Trước tiên để cho Ôn Đình Trạm uống canh cá, sau đó thừa dịp cậu ăn thịt dê nướng, cô liền cẩn thận bỏ xương cá ra đặt trên mặt canh để ngừa lạnh.
Vốn dĩ đang cùng đám người Tiêu Sĩ Duệ vây quanh ngựa trắng bỗng ánh mắt Lục Vĩnh Điềm nhìn về phía hai người, hắn bí mật kéo Tiêu Sĩ Duệ cùng Tần Đôn qua một bên: “Ê ê, hai người mỗi ngày đều ở chung nhà cùng bọn họ, bọn họ lúc nào cũng như vậy sao… Chán ghét như vậy hả?”
Tiêu Sĩ Duệ cùng Tần Đôn nhìn qua, hai người bọn họ đều là người hiểu chuyện, tự nhiên biết chuyện gì đang xảy ra. Tiêu Sĩ Duệ vỗ vỗ bả vai Lục Vĩnh Điềm: “Tiểu Khu chính là em vợ của Doãn Hòa, Doãn Hòa đã có vị hôn thê.”
“A?” Trong học viện ngoại trừ hai người Tiêu Sĩ Duệ ra thì không còn ai biết về quan hệ của Ôn Đình Trạm và Dạ Thiên Khu.
“Doàn Hòa đã có vị hôn thê ư?” Khuôn mặt Lục Vĩnh Điềm tràn đầy thất vọng.
Thấy vậy Tiêu Sĩ Duệ cảm thấy không ổn, trong nháy mắt nhảy ra thật xa, vẻ mặt đầy phòng bị nhìn Lục Vĩnh Điềm: “Cậu... không phải cậu có sở thích đặc biệt gì đấy chứ?”
Lục Vĩnh Điềm lập tức sa sầm mặt: “Ta là một nam tử chân chính! Chẳng qua ta muốn Doãn Hòa trở thành em rể của ta.”
“Thôi đi, em gái cậu còn chưa đủ tư cách đâu.” Tiêu Sĩ Duệ khịt mũi coi thường.
“Nếu là em rể thì đó cùng là em rể của ta, đâu có đến phiên cậu.”
“Đúng rồi đúng rồi, Tần gia của ta cũng có nhiều tỷ muội lắm!” Tần Đôn cũng tham gia náo nhiệt.
Lục Vĩnh Điềm không có cách nào phản bác, hắn đích thực không muốn để món đồ tốt này cho người ngoài, nhất là Ôn Đình Trạm văn võ song toàn như vậy. Nhưng em gái của Tiêu Sĩ Duệ đều là cành vàng lá ngọc, mà ông nội của Tần Đôn cũng là Phủ doãn một phương, ngồi ngang hàng với ông nội hắn, nhưng bà nội của Tần Đôn lại là quận chúa đó.
“Vậy tiểu Khu thì sao?” Lục Vĩnh Điềm thấy không thể đụng đến anh rể, liền chuyển sang em vợ của cậu. Bản lĩnh của Dạ Dao Quang thật đúng là quỷ thần khó lường, đối với những người hành quân đánh giặc, trên người dính đầy máu tanh như bọn họ mà nói chính là luôn mong muốn có được.
Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn nhìn nhau liền ngầm hiểu rõ biểu cảm của đối phương, Tiêu Sĩ Duệ cười híp mắt nói: “Tiểu Khu à, nghe nói hắn không có hôn ước nhưng mà tiểu Khu còn quá nhỏ tuổi, bọn ta cũng xem hắn như huynh đệ, không có ý định để cho hắn trở thành em rể, bọn ta không tranh với cậu.”
“Đúng vậy, bọn ta không tranh với cậu!” Tần Đôn cũng gật đầu đồng ý.
Ánh mắt Lục Vĩnh Điềm sáng lên, thực ra trong lòng hắn nghĩ rằng Dạ Thiên Khu khẳng định không phải là con cháu dòng dõi danh môn, trừ khi cậu đỗ tiến sĩ, trở thành môn sinh của thiên tử mới có thể miễn cưỡng xứng đôi cùng tiểu thư của danh môn thế gia. Nhưng Dạ Thiên Khu cũng không có vẻ một lòng muốn học nên Tiêu Sĩ Duệ cùng Tần Đôn - một người là con cháu hoàng gia, một người là danh môn thế gia mới có thể không nghĩ đến việc kết thông gia cùng hắn. Lục Vĩnh Điềm lại nghĩ khác, nhà hắn chính là công thần, tất cả đều là võ tướng, sự phồn vinh hiện có đều do chính bản thân bọn họ tạo ra, tất nhiên sẽ coi trọng người có năng lực.
“Một lời đã định, các cậu không thể tranh tiểu Khu với ta.” Lục Vĩnh Điềm nhìn chằm chằm hai người.
Hai bọn họ liên tục cam đoan.
“Các cậu xì xào bàn tán suốt một lúc lâu, rốt cuộc là nói chuyện gì vậy?” Dạ Dao Quang chuyên tâm nói chuyện cùng Ôn Đình Trạm, mặc dù lỗ tai của bọn họ nhạy bén hơn người nhưng dù sao cũng phải cho người khác không gian riêng. Rõ ràng ba người đang thì thầm nên bọn họ cũng sẽ không nghe lén, thấy bọn họ nói xong, Dạ Dao Quang mới hỏi.
“Không có gì…”
“A, tiểu Lục không cho phép chúng ta dành tiểu Khu với hắn.” Tiêu Sĩ Duệ thành thật nói.
Ngay lập tức Lục Vĩnh Điềm cảm giác được ánh mắt lạnh như băng của Ôn Đình Trạm phóng tới, ánh mắt kia làm cho sống lưng của hắn phát run. Nội tâm hắn tan vỡ, nhìn thẳng vào Tiêu Sĩ Duệ như muốn nói: Cậu chắc chắn tiểu Khu là em vợ của Doãn Hòa mà không phải là em dâu?
Tiêu Sĩ Duệ cùng Tần Đôn gật đầu như giã tỏi: Chúng ta chắc chắn.
Cuối cùng Lục Vĩnh Điềm rút ra được kết luận: Ôn Đình Trạm là người kiểm soát em vợ rất chặt chẽ.
Dạ Dao Quang nghe vậy ngẩn người, nhưng nhìn qua vẻ mặt của Tiêu Sĩ Duệ cùng Ôn Đình Trạm liền biết bọn hắn đang chỉnh Lục Vĩnh Điềm. Cô cũng sẽ không bại lộ thân phận, vì vậy nói sang chuyện khác: “Trạm ca… huynh mau nghĩ cho ngựa trắng một cái tên đi.”
Có Lục Vĩnh Điềm ở đây, Dạ Dao Quang đành nuốt chữ “chàng” xuống.