Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lấy cổ khống người, chiêu này chỉ có nhân tài Miêu tộc mới có thể làm được. Nàng bỗng dưng nghĩ đến sự tình ở Lan huyện, Minh Nặc được thánh nữ Miêu tộc cứu, mà thánh nữ này lại mang tới họa đào hoa cho Minh Nặc, may là Minh Nặc hiểu rõ, nghe theo lời khuyên bảo của nàng, không có cùng nữ tử này liên lụy quá sâu, bằng không...

Không kịp nghĩ nhiều về chuyện này, Dạ Dao Quang mang theo Kim Tử nhanh chóng hướng tới phương hướng tiếng trống truyền đến đuổi theo, người này thế nhưng không ở li cung Nam viên, mà là ở ngọn núi tại bãi săn.

Đợi khi Dạ Dao Quang đuổi tới gần, nhìn đến dĩ nhiên là không có một bóng người, chỉ có hai mặt cổ lập đối diện nhau. Hai cổ lập này đứng trong trận pháp, mỗi khi gió thổi tới sẽ lung lay mà va vào nhau tạo nên những tiếng vang.

Khoảng khắc này, Dạ Dao Quang cuối cùng hiểu rõ đây là mưu kế của Nguyên Dịch! Lúc đó Nguyên Dịch đem Cừu Vạn Hác phái tiến vào, kỳ thực là để dời đi sự chú ý của Ôn Đình Trạm, sau đó hắn mới có biện pháp đến bày trận mà không gây chú ý, lúc này lại dùng trận pháp này đánh lạc hướng nàng.

Nàng cơ hồ nghĩ đến cảnh Ôn Đình Trạm giờ phút này trong cảnh nước sôi lửa bỏng, nhưng trận pháp không thể không phá!

Từng trận gió nổi lên, gió lưu chuyển trong không khí.

Dạ Dao Quang bộ pháp như điện, lưu lại một chuỗi tàn ảnh chạy vào trong trận pháp. Nàng thả người nhảy dựng lên, hai cánh tay mở ra, trường lăng Thần ti bên hông bay vọt đi, ở trong gió như hoa cầu tung ra, đánh lên một cổ lập. Ở trong cung, những cung nhân tựa như con rối nhất thời phun ra một ngụm máu, thân thể nhất tề cứng ngắc.

Dạ Dao Quang ở không trung thân ảnh biến hóa, trường lăng tung bay xoay xuống theo cánh tay uyển chuyển.

Tiếng kêu thùng thùng thùng vang lên, hoa phá trường không, giống như trống trận hai quân đối chọi vang ngập trời, như có vạn quân cùng tiếng vó ngựa đạp trên mặt đất.

Hôm nay nàng vì tham gia cung yến nên mặc một bộ hoa phục màu lam tinh xảo, làn váy dài thêu hoa lan thanh nhã ở không trung theo từng bươc chuyển của nàng mà nghênh triển ra. Thân ảnh tinh tế tuyệt mỹ kia, phá trận cũng tựa khuynh thành như vậy, ngay cả thiên địa đều vì khoảnh khắc này mà mất sắc.

Cuối cùng nàng cổ chân xoay tròn, phiêu nhiên rơi xuống đất, hai chân trên mặt đất vẽ ra một chữ, tầng tầng lớp lớp như hoa tản ra. Ánh mắt nàng sắc bén xoay đầu trong không gian lay động không ngừng, hai cánh tay một trước một sau như kiếm chỉ trời cao giống hướng tới hai mặt cổ lập. Kiếm phong giống như trường lăng phóng tới mặt cổ!

Dạ Dao Quang lúc này mới thả người nhảy lên, bay vọt trở về cung. Sau khi nàng giải quyết xong đám cung nhân bị điều khiển, thế cục trong cung rất nhanh nắm trong tay.

Nhưng lúc Dạ Dao Quang theo hơi thở của Ôn Đình Trạm đuổi tới lãnh cung, nàng nhìn thấy Hưng Hoa đế ngã ngồi ở trong vũng máu, ôm Vạn chiêu nghi máu tươi đang chảy đầm đìa, mà bên cạnh còn có Cừu Vạn Hác đã bị một kiếm đâm chết, quỳ ở một bên run run vài ngự y.

Kết cục này đúng là ngoài dự kiến Dạ Dao Quang, nhất là Hưng Hoa đế với ánh mắt phức tạp làm Dạ Dao Quang dâng lên một loại dự cảm không tốt, nàng nhanh chóng nhìn về phía Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm mặt trầm xuống nhìn nàng lắc đầu.

“Bệ hạ đừng buồn, thần thiếp cuối cùng... Cuối cùng có thể giải thoát, không có cừu hận, không có ganh đua, cũng không có áy náy cùng giày vò, thần thiếp có thể an tâm đi...” Ánh mắt Vạn chiêu nghi dần dần khép lại, không che giấu ái mộ nhìn Hưng Hoa đế, “Bệ hạ, bệ hạ, thần thiếp là thật, thật sự ái mộ ngài a...”

“Trẫm tin ngươi!” Hưng Hoa đế gấp gáp nắm chặt tay Vạn chiêu nghi, “Trẫm nhận lời ngươi, bỏ qua mọi cừu hận!”

Vạn chiêu nghi vui mừng nở nụ cười, mang ý cười như vậy ngã xuống trong lòng Hưng Hoa đế.

Hưng Hoa đế thân thể bỗng nhiên cứng đờ, cảm thấy đau kịch liệt mà nhắm mắt lại.

“Bệ hạ, Chiêu nghi nương nương chưa hẳn không có cách cứu!” Lúc này Nhiếp Khai sợ hãi chen lên trước, quỳ rạp xuống trước mặt Hưng Hoa đế.

“Ngươi!” Hưng Hoa đế bỗng nhiên mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Nhiếp Khai.

“Hồi bẩm bệ hạ, Nhiếp gia từng được cao nhân tặng một viên hồi hồn đan.” Nhiếp Khai cung kính nói, “Vi thần kính nể chiêu nghi nương nương quân pháp bất vị thân, xả thân cứu giá, nguyện hiến viên đan này!”

Nghe đến đó, Dạ Dao Quang khóe môi lạnh lùng dương lên, ánh mắt của nàng dừng ở Nguyên Dịch vẫn đứng yên lặng ở một góc. Cái gì mà thí hồi hồn đan, Nguyên Dịch thật lắm chiêu, Vạn chiêu nghi cũng rất quyết đoán.

Tự tay giết ca ca của chính mình, bồi thân cốt nhục, đem cái chết chính mình mà hậu sinh. Cục diện cho đến bây giờ, ai sẽ đi hoài nghi Vạn chiêu nghi? Từ nay về sau, ai dám hoài nghi đối phó Vạn chiêu nghi? Vạn chiêu nghi có thể là vì bệ hạ liền sinh mệnh cũng không cần, ngay cả ca ca ruột đều có thể hạ sát thủ cứu chủ nhân!

Khó trách, nàng liên tục nhìn thấy vận may của Vạn chiêu nghi kỳ thực chỉ tăng không có giảm. Chỉ sợ rất nhanh sẽ không chỉ là Vạn chiêu nghi, mà thành Vạn quý phi nương nương thôi!

Tựa hồ cảm giác được ánh mắt Dạ Dao Quang, Nguyên Dịch cũng nhướng mày có chút khiêu khích nhìn lại nàng. ngôn tình hài

“Nguyên Dịch, như vậy cũng nghĩ ra được!” Trở về tới nhà, Tiêu Sĩ Duệ cùng Văn Du cũng đi theo đến, Tiêu Sĩ Duệ sắc mặt xanh mét nói.

“Có thể nghĩ.” Ôn Đình Trạm lạnh nhạt nói.

Cừu Vạn Hác từ bỏ sinh mệnh chính, Vạn chiêu nghi bỏ được cốt nhục thân sinh. Vở kịch của nàng ta chỉ sợ ngoại trừ vài người bọn họ, sẽ không có người khác không tin. Nếu không vì nàng ta bị Nguyên Dịch đẩy vào lãnh cung, chỉ sợ ngay cả bọn họ cũng phải tin.

Vạn chiêu nghi a, nữ tử ở giữa tình thân cùng thù hận, nàng đem một cái lý do không muốn chí thân giết đế vương mà nàng ái mộ. Vì bảo hộ đế vương không tiếc giết người thân, lại bứt rứt lương tâm mà lựa chọn cùng thân huynh đồng quy vu tận.

“Vạn chiêu nghi, chỉ sợ thật sự sẽ là một đại phiền toái.” Văn Du xem kịch hôm nay cũng cảm thấy kinh tâm động phách, “Đáng giận hơn là Nhiếp gia cũng xen vào một chân.”

Viên hồi hồn đan này, nếu Nhiếp gia không đến hiến, chỉ sợ còn có thể làm bệ hạ hoài nghi. Cố tình bênh vực Vạn chiêu nghi, Nhiếp thư lệnh còn ra mặt khuyên nhủ bệ hạ cũng đã bị cho lùi về sau.

“Vì lợi ích thôi.” Ôn Đình Trạm lạnh nhạt cười, Nhiếp gia giờ phút này hiến hồi hồn đan, cứu Vạn chiêu nghi, chẳng những được thanh danh, còn lập công lớn, miếng thịt lớn như vậy, bọn họ sao lại không làm, nhất là sau khi Nhiếp thư lệnh lui xuống, trong Nhiếp gia không có mấy người có tiếng nói. “Vạn chiêu nghi, các ngươi tạm thời không cần phòng bị, nàng cũng cần vài năm để khôi phục.”

Nguyên Dịch chơi lớn như vậy, dời Đế Đô đi Lan huyện thiết kế bố cục, thành toàn cứu sống quân cờ Vạn chiêu nghi, tất nhiên con át chủ bài cuối cùng sẽ không dễ dàng lấy ra.

“Ta là lo lắng Vạn chiêu nghi xuống tay với hoàng gia gia.” Ngay cả thân huynh cũng có thể giết, nữ nhân cốt nhục có thể không màng, quả thực làm Tiêu Sĩ Duệ không rét mà run. Hắn ở trong thâm cung nhìn qua không ít thủ đoạn cung phi, nhưng toàn bộ cộng lại đều không bằng Vạn chiêu nghi!

“Với dã tâm của Vạn chiêu nghi, nàng đã hy sinh như vậy, quả quyết sẽ không dễ dàng đối với bệ hạ ra tay.”

Bây giờ bệ hạ sẽ là một thanh lợi kiếm trong tay nàng, không có được điều nàng muốn, nàng sẽ không rời bỏ thanh kiếm này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK