Hai người đứng dậy sau khi bị Dạ Dao Quang đá bay. Thấy một cô nương trưởng thành với dáng dấp vô cùng xinh đẹp như vậy lại ném lá bùa về phía bọn họ, chẳng khác nào xem hai người bọn họ còn đang sống sờ sờ như là quỷ quái, trong lòng giận dữ. Một nam tử đang say vô cùng chóng mặt, còn tên kia không say đang muốn nhảy lên, đột nhiên trên trời có một con thú trên mình đầy lông nhảy xuống tung chân đạp hắn bay qua một bên. Kim Tử rơi xuống đất ngăn chặn hướng đi của móng vuốt quỷ. Lúc này lá bùa trên tay của Dạ Dao Quang bay đến vừa lúc bao vây lấy móng vuốt quỷ.
Nam tử bị đá bay trong lòng vô cùng tức giận, vừa quay đầu lại sắc mặt liền tái nhợt, vì móng vuốt quỷ bị lá bùa dán lên liền hiện ra thực thể, trên mặt đất bằng phẳng một bộ xương trắng dày đặc tựa như trên móng vuốt được tô lên thêm một chút máu thịt vậy, móng vuốt quỷ ở trong lá bùa không ngừng run run.
Con quỷ hòa tan và hóa thành một vũng máu, sau khi bị lá bùa thiêu đốt liền hóa thành tro tàn, cuối cùng biến mất không chút dấu vết.
Nam tử say rượu trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh này, sau đó hắn tỉnh rượu hẳn, một cơn gió lạnh thổi tới, hắn nhanh chóng bò đến bên cạnh người bạn thân: "Thuấn... Thuấn... Thuấn... Thuấn Vũ. Ta... ta... ta... ta... Ta không nhìn lầm chứ... ".
Nam tử được gọi là Thuấn Vũ cũng bị dọa sợ không nhẹ, lại nhớ đến cử chỉ vừa rồi của Dạ Dao Quang, giờ mới hiểu được suýt chút nữa bọn họ đã gặp tai họa, ở trong mắt hắn Dạ Dao Quang chính là người gây bất lợi cho bọn họ, vậy mà lúc này người cứu sống bọn họ lại chính là cô!
Nam tử say rượu nhìn thấy sắc mặt của người bạn thân tái nhợt liền vô cùng hoảng sợ, cũng biết được mới vừa rồi hắn không phải bị hoa mắt.
"Mẹ ơi!" Một tiếng thét lên, đôi mắt khẽ đảo liền té xỉu trên người của bạn thân.
"Dao Dao!" Vào lúc này Ôn Đình Trạm chạy tới, tuy Ôn Đình Trạm chẳng biết chuyện gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được bầu không khí không đúng, vì vậy cậu đến trước mặt Dạ Dao Quang hỏi: "Dao Dao, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì, chỉ là vừa đụng phải một thứ không sạch sẽ lắm giờ đã bị muội tiêu diệt rồi." Dạ Dao Quang nói, không hề nhìn đến hai người bên cạnh được cô cứu lúc nãy mà trầm tư đi trở về.
"Cô nương xin dừng bước." Phía sau có âm thanh trầm lắng vang lên khiến cho Dạ Dao Quang hoàn hồn lại.
Quay người nhìn lại, dưới ánh trăng một dung nhan thanh nhã vô song ánh vào mắt của Dạ Dao Quang. Nam tử mặc y phục trường bào màu xanh khói mềm mại, dáng người cao ngất, đôi mắt tựa như hắc diệu thạch có một làn mây mỏng lượn lờ trong sương mù, đầy thâm thúy và ẩn chứa một khí chất quyến rũ mị lực, có lẽ vì đã uống mấy chén nên giờ đây trên khuôn mặt có màu da mạnh mẽ có chút đỏ ửng, càng tôn thêm vẻ mị hoặc. Hắn đứng ở nơi đó, mặc dù trên người còn đỡ lấy một người béo nhưng vẫn không làm thay đổi được dáng vẻ thanh nhã của hắn.
Dung mạo của nam tử này còn hơn một bậc so với Minh Nặc. Thịnh thế mỹ nhan vô song như vậy, Dạ Dao Quang cảm thấy ngoại trừ người ở bên cạnh cô chính là Ôn Đình Trạm sau khi trưởng thành, bằng không với nhan sắc này, trên thế gian e rằng không có ai có được dung nhan tuyệt sắc như thế.
Đối với mỹ nam vô cùng đẹp mắt này, thái độ của Dạ Dao Quang cũng nhu hòa một chút: "Có việc gì sao?"
"Mới vừa rồi đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp." Vị mỹ nam này tên gọi là Thuấn Vũ, bởi vì phải đỡ bạn thân nên vô cùng cẩn thận gật đầu với Dạ Dao Quang.
Ánh mắt vô cùng nóng bỏng và lộ liễu của Dạ Dao Quang quan sát Thuấn Vũ từ trên xuống dưới. Thuấn Vũ thấy đối phương nhìn mình như vậy liền không hiểu chuyện gì, chợt nghĩ đến bản lĩnh của vị cô nương này, lại cho rằng trên người mình có thứ gì đó không tốt liền có chút sởn gai ốc, lúc này Dạ Dao Quang mới thu lại ánh mắt, khóe môi nhếch lên: "Nhìn ngươi như vậy chắc là sống trong phú quý, con người của ta thích lời cảm ơn thực tế, hai người các ngươi trị giá bao nhiêu, ngày mai đưa đến Ngụy gia ở đường Liễu Hoa là được."
Dạ Dao Quang nói xong liền phóng khoáng xoay người rời đi cùng với Ôn Đình Trạm và Kim Tử.
"Dao Dao, nàng có tâm sự." Vừa trở lại Ngụy gia, Ôn Đình Trạm không đi nghỉ ngơi mà đến trò chuyện với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang xoay lại liếc mắt nhìn cậu. Người này càng lúc càng nhìn thấu tâm tư của cô, ngay sau đó cũng không giấu giếm nữa, kể lại cặn kẽ về chuyện hôm nay đã gặp phải cho Ôn Đình Trạm, bản thân đã trải qua thiên phạt cùng với sự tình của A Lâm, Ôn Đình Trạm đã không còn e ngại đối với chuyện này nữa.
Nghe xong lời nói của Dạ Dao Quang, sau đó cậu trầm ngâm nói: "Nàng đang lo lắng chuyện gì?"
"Hôm nay kẻ bị muội tiêu diệt không phải là cô hồn dã quỷ." Dạ Dao Quang nhíu mày.
"Không phải cô hồn dã quỷ?" Ôn Đình Trạm nghe vậy kinh ngạc nói: "Quỷ đó đã bị khống chế? Quỷ còn có thể bị khống chế sao?"
"Con người còn có thể bị khống chế, vì sao quỷ lại không thể?" Dạ Dao Quang nói: "Quỷ có thể bị người khống chế, ví dụ muội có thể diệt nó, cũng có thể thu nó về làm việc cho muội, cũng có thể quỷ sẽ bị ép buộc, thế gian này quỷ cũng có mạnh và yếu giống như con người vậy, cường giả tự nhiên sẽ là người thống trị."
"Vậy con quỷ hôm nay bị người khống chế hay là bị quỷ khống chế?" Ôn Đình Trạm vội hỏi, nếu như là vế trước, vậy chẳng lẽ ở đây có người còn lợi hại hơn cả Dạ Dao Quang và hắn có thể làm hại đến Dạ Dao Quang hay không? Nếu như là vế sau, con quỷ này lợi hại như vậy có thể sẽ uy hiếp đến Dạ Dao Quang không?
"Là người." Dạ Dao Quang nói rất chắc chắn. "Nếu như là quỷ, vậy thì quỷ quái ở trấn Phù Dung này cũng không hề tầm thường, ban đêm không chỉ có âm khí yếu, chỉ có người trong đồng đạo như muội mới có thể che lấp đi âm khí, để mọi người không nhận ra được thủ đoạn."
“Người này muốn làm gì?" Vì sao phải dùng quỷ, trực giác của Ôn Đình Trạm cảm thấy rằng người này không phải là người tốt.
"Thế gian này bất luận là quỷ hình thành như thế nào, cũng giống như muội khi gặp phải quỷ, nếu như là thứ sạch sẽ thì chỉ cần siêu độ, nếu như không sạch sẽ thì phải tiêu diệt, quỷ quái tồn tại sẽ nhiễu loạn đến trật tự nhân gian, nuôi quỷ hay là bắt quỷ đều là trái ý trời, con đường tu luyện sẽ bị cản trở, có nhiều chuyện hắn không thể tự mình ra tay, có thể lợi dụng quỷ quái vì hắn mà bán mạng, có lẽ có một kẻ tu luyện tà đạo đang ở trấn Phù Dung này."
"Nàng muốn đối phó với hắn sao?" Ôn Đình Trạm càng quan tâm đến điều này hơn.
Dạ Dao Quang lắc đầu: "Muội chưa chắc là đối thủ của hắn, nhưng hôm nay muội giết đi một móng vuốt quỷ của hắn, hắn cũng đã cảnh giác, hắn có thể sẽ chủ động tới tìm muội hay không, muội cũng không biết, còn có A Lâm, muội sợ rằng cho dù hắn không tới tìm muội thì hắn cũng sẽ không buông tha cho A Lâm, tu vi của A Lâm đã hơn phân nửa là ác quỷ, đúng như hắn mong muốn... "
Đây mới chính là điều mà Dạ Dao Quang đang lo lắng, trong lòng cô không hề nghĩ qua sẽ cùng đánh nhau với kẻ tà đạo kia, đối phương đang ẩn núp ở đây, chắc là có điều cấm kỵ, vì vậy cũng sẽ không tự lộ hành tung của mình để đi tìm cô, dù sao cũng không biết tu vi của cô ra sao. Chỉ khi nào đối phương gặp được A Lâm, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho một trợ thủ tốt như vậy. Cô đã nhúng tay vào chuyện của A Lâm, vậy thì sẽ không có đạo lý bỏ dở nửa chừng. Nếu có một ngày A Lâm gặp chuyện không may, tất nhiên cô sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Hiện tại chỉ có thể nói là hôm nay cô đã may mắn cảnh giác được và bắt được tiểu quỷ, đã biết sự tồn tại của đối phương nên cô có thể sớm phòng bị và sẽ không bị hắn ẩn núp trong bóng tối đánh úp cô và A Lâm.