Ôn Đình Trạm nhìn với ánh mắt thâm tình:
“Ta từng nghe nói rằng, người vui vẻ không lo âu gì thì mới có thể sống lâu được. Ta sẽ vì nàng mà che mưa gió, cản âu sầu, giải khổ nạn, biến hóa khó khăn, chỉ mong nàng cả đời này trường thọ, sống vui vẻ xinh đẹp.”
Âm thanh tiếng nước sông róc rách chảy, cánh hoa trên cành hoa quế rơi xuống hết sức nhẹ nhàng như tiếng nói trong trẻo nhuộm hương thơm của cậu, theo gió từng chút một đi vào trái tim của cô.
Giờ khắc này, Dạ Dao Quang không biết làm thế nào để diễn đạt tâm tình của cô, cô sà vào lòng cậu khiến bè trúc rung chuyển kịch liệt, suýt nữa lật bè. Cũng may Ôn Đình Trạm nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cây sào tre chống đỡ. Bọt nước văng lên làm toàn thân bọn họ đều bị dính nước, nhưng đa số đều bị Ôn Đình Trạm cản lại hết.
Nhìn Ôn Đình Trạm cả người ướt nhẹp, Dạ Dao Quang lấy nước tạt lên người cậu. Ôn Đình Trạm đang định đùa lại với Dạ Dao Quang nhưng lại nghe thấy tiếng ngựa hý. Bọn họ ở đây được cành cây che khuất. Hai người nghe thấy tiếng đao kiếm đụng nhau, nhanh chóng liếc nhau, chèo bè trúc lên phía trước. Ánh mắt họ lướt qua từng hàng cây, thấy bên bờ đang chém giết.
Đây là một cốc nhô ra, vách núi cao vót tạo nên một nơi trú ẩn tự nhiên. Con đường này ít người qua lại, quả nhiên là nơi thuận lợi nhất để giết người cướp của. Chỉ thấy năm ba người ăn mặc lỗ mãng, cao to lực lưỡng, mặt mũi dữ tợn. Lúc này, kẻ có thẹo trên mặt đang vung đao sáng loáng đánh với Vương Nhất Lâm. Năm năm này Vương Nhất Lâm đến Ôn gia chăm chỉ tập võ nhưng thiên bẩm chung quy cũng có hạn, ứng phó vô cùng khó khăn.
Đúng vào lúc Vương Nhất Lâm bị một cước đá ngã ra đất, có người giơ đao chém xuống thì Vương Nhất Lâm né tránh. Sau đó một người có tướng mạo hung ác trong số bọn chúng giơ đao chém xuống. Tay áo bào rộng thùng thình của Dạ Dao Quang trong nước phất một cái, từng chuỗi bọt nước hóa thành lưỡi kiếm bay đi, đánh ngã vài tên hung đồ xuống đất. Tên muốn chém Vương Nhất Lâm có thân thủ quả thực không tầm thường, trở tay dùng đại đao đỡ nước của Dạ Dao Quang. Hắn xoay người đáp xuống đất, lại muốn chém Vương Nhất Lâm.
Từ lúc Dạ Dao Quang ra tay, mũi chân của Ôn Đình Trạm sớm đã ở trên một điểm trên bè trúc, chỉ nhảy vài cái đã có thể đáp xuống bờ đối diện. Đúng lúc bên chân của cậu có một tên đang nằm đó, cậu vẫn vươn chân giẫm lên tay của đối phương. Tên đó bị đau buông đao ra, Ôn Đình Trạm một cước đá vào cán đao, cây đao bay thẳng phía về phía tên hung đồ đang định chém Vương Nhất Lâm.
May là thân thủ của tên đó không tệ nhưng cũng không chống cự nổi lực mạnh mẽ của Ôn Đình Trạm, lưỡi đao vẫn đâm vào xương sườn của hắn, bức lui hắn.
“Thiếu gia, bọn họ giết người rồi!”
Vương Nhất Lâm sớm đã đứng dậy, lúc này chạy đến trước mặt Ôn Đình Trạm.
“Giết người?”
Lúc này, Dạ Dao Quang cũng đã vào bờ, ánh mắt của cô nhìn qua vài tên ác nhân bị chiêu của cô đánh ngã, xa xa có một nam tử máu me đầy người đang nằm đó. Tuy vạt áo của người con trai đó bị máu nhuộm xuyên thấu nhưng có thể nhìn ra được không phải là chất liệu đắt tiền. Ánh mắt sắc bén của cô nhìn tên thủ lĩnh bị trọng thương:
“Các ngươi là ai, vì sao ban ngày ban mặt lại hành hung?”
“Các người nếu muốn sống thì cút khỏi ngọn núi này, đừng có lo chuyện bao đồng!”
Tên thủ lĩnh bị thương lại vô cùng ngang ngược.
“Thì ra là thổ phỉ chiếm núi làm vua trong truyền thuyết.”
Dạ Dao Quang lập tức hiểu ra thân phận của những người này, thân hình cô chợt lóe lên. Trước khi tên đầu đàn bọn thổ phỉ kịp phản ứng, một chưởng đánh ngất hắn, đồng thời nói với Vương Nhất Lâm đang ở bên cạnh:
“Lấy sợi dây trói bọn họ lại.”
Trên xe lúc nào cũng có những vật dụng cần thiết, đương nhiên dây thừng cũng có sẵn. Động tác Vương Nhất Lâm nhanh chóng trói mấy tên đó lại. Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm chạy đến trước mắt người con trai đang nằm trong vũng máu, Ôn Đình Trạm vén những sợi tóc ra, thấy được khuôn mặt bị nhuốm máu:
“Hắn là tú tài cùng dự thi với chúng ta.”
Tuy là không quen biết nhưng Ôn Đình Trạm có duyên gặp qua một lần tại trường thi, trí nhớ của cậu cực tốt:
“Gia cảnh bần hàn.” . truyen bac chien
Thi Hương quan trọng như thế nào chứ, thí sinh dù ở bất kỳ gia cảnh như thế nào cũng sẽ mặc lên mình bộ trang phục tốt nhất. Đối với thí sinh mà nói, thi Hương còn quan trọng hơn so với ngày lễ ngày tết, người nhà cũng sẽ dốc hết sức. Vào lúc đó quần áo của vị tú tài này ở trường thi cũng đã vô cùng đơn giản, bởi vậy có thể nhìn ra gia cảnh của hắn.
“Một tú tài nghèo nàn, có đáng để những thổ phỉ đánh cướp không? Hơn nữa thoạt nhìn hắn tay trói gà không chặt, cần nhiều người như vậy sao?”
Dạ Dao Quang cầm cổ tay của hắn, đưa một luồng khí ngũ hành vào bảo vệ tâm mạch của hắn. Sau đó cô nhìn thấy dấu vết hắn bị lăn xuống đây, chắc là gặp nạn ở phía trên, may mắn rớt xuống, đúng lúc bị đám này truy đuổi thì đụng phải Vương Nhất Lâm.
“Chàng xem vết thương của hắn có nặng không.”
Hai năm qua Ôn Đình Trạm chú tâm vào nhất là Y học, ngay cả Đỗ Hạnh trong thôn bọn họ đều nói Ôn Đình Trạm còn lợi hại hơn cả ông, Dạ Dao Quang nhường chỗ cho cậu.
Trước tiên Ôn Đình Trạm kiểm tra vết thương của hắn, sau đó lấy ra một ít thuốc cầm máu rắc lên cho hắn, lấy hòm thuốc mà Dạ Dao Quang đã chuẩn bị trong xe ngựa băng bó kỹ càng cho hắn. Sau đó cậu đút cho hắn một viên thuốc, qua một lúc lại cầm tay hắn lên bắt mạch.
“Còn cứu được, nhưng chúng ta phải nhanh chóng tìm một nơi đã.”
Sắc mặt Ôn Đình Trạm nghiêm trọng nói.
Dạ Dao Quang cũng biết người này bị thương quá nặng, máu chảy quá nhiều. Vì vậy cô nhanh chóng cùng Ôn Đình Trạm đưa người lên xe ngựa. Phía trước có một thôn nhỏ nhưng những tên này là thổ phỉ, nếu bọn họ đến xin trọ, đám thổ phỉ này lại chưa tiêu diệt tận gốc, chỉ sợ những bách tính cưu mang họ sẽ chịu thiệt. Dạ Dao Quang đành tìm một nơi ở đây, bố trí một trận pháp. Cũng may bây giờ là mùa thu, rất nhiều cây thuốc có thể tìm được trong rừng, bọn họ cũng đem theo một số vật cần dùng đến khi đi bên ngoài như nồi chén gáo chậu. Ôn Đình Trạm tự mình đi tìm thuốc, Vương Nhất Lâm đi gần đó tìm xem có ngôi miếu cũ nào để có thể nghỉ ngơi không. Chỉ có Dạ Dao Quang ở lại chăm sóc cho người sắp chết này.
Vương Nhất Lâm trở về vẫn chưa tìm được ngôi miếu nào, nhưng Ôn Đình Trạm đã tìm một nhà gỗ nhỏ mà thợ săn hay dùng đến. Vì vậy đám người Dạ Dao Quang đưa mấy tên thổ phỉ và người bị thương đến nhà gỗ nhỏ.
“Vì sao không báo quan?”
Ném những thổ phỉ này cho quan phủ nha môn là xong rồi, làm cô mệt chết được.
“Tú tài này tên là Thái Bành, chính là người nơi này, lúc ở trường thi ta thấy con trai của Huyện lệnh ở đây có ngôn từ khiếm nhã với hắn.”
Ôn Đình Trạm cho thuốc đã sắc vào bát.
“Ý của chàng là hoài nghi quan và thổ phỉ cấu kết với nhau?”
Dạ Dao Quang chớp mắt hiểu được ý tứ của Ôn Đình Trạm.
“E rằng không chỉ ngừng ở đó.”
Ánh mắt của Ôn Đình Trạm trở nên thâm trầm:
“Con của Huyện lệnh bản địa quần áo lụa là, sau khi thi xong còn ra vẻ nắm chắc phần thắng. Chưa ra khỏi trường thi mà hắn đã lớn tiếng nói như vậy, muốn mở tiệc đãi khách. Mà Thái Bành lại chính là tài tử nổi danh có tiếng ở đây.”