“Trước khi sư huynh ngã xuống đã từng dặn ta phải giữ bí mật này, không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt không thể để lộ ra ngoài. Đối ngoại tuyên bố huynh ấy vân du bế quan.” Tát Mãn pháp sư đem bình kia tới trước mặt Kim Chu Ni, “Đây là khối thịt sư huynh đào từ trên ngực, trên ngực huynh ấy có tên của ngươi.”
Dạ Dao Quang cẩn thận nhìn, quả nhiên phía trên khối thịt có màu chữ vàng kim sắc rất khó phát hiện.
Nước mắt Kim Chu Ni tức khắc lăn xuống dưới, cả người nàng run rẩy, đôi tay run run suy nghĩ, là do nàng muốn tiếp lấy, nhưng lại sợ hãi mình vô lực có thể đánh nát vật này, hay nàng thật sự không muốn nhận nó. Nàng hận lâu như vậy, người làm nàng vì hận mà cố sống sót, thế nhưng đã chết 50 năm trước.
50 năm, đúng là lúc bọn họ xa cách không đến một năm……
“Tại sao lại như vậy, ngươi nói cho ta, tại sao lại như vậy!” Kim Chu Ni đối với Tát Mãn pháp sư cuồng loạn rống lên.
Tát Mãn pháp sư vẫn thái độ bình thản như cũ: “Sư huynh vì phản bội lời hứa với ngươi, đây là phương pháp Vu tộc phản phệ……”
Sư huynh Tát Mãn pháp sư tên là Tạp Cưu, 80 năm trước sinh ra tại một gia đình Mãn tộc bình thường, nhưng cha mẹ trong cuộc chiến loạn của bộ lạc Nữ Chân đã chết dưới vó ngựa, thời điểm hắn bốn tuổi có một pháp sư nhận nuôi, từ đây đi theo pháp sư học tập vu pháp, tận sức trở thành một pháp sư có thể mang đến hòa bình cho bộ lạc.
Tạp Cưu thiên phú cũng không tốt, nhưng hắn cần cù chịu khó, rất dó định lực, bù lại những gì thiên phú không đủ, mặc dù sau đó hắn có thêm mấy sư đệ thiên tư cực cao, nhưng chưa có ai siêu việt hơn hắn. Vào lúc Tạp Cưu hai mươi lăm tuổi, sư phụ của hắn ngã xuống, hắn trở thành pháp sự thế hệ mới, lúc ấy bộ lạc Nữ Chân cùng Mông Cổ tiếp tục xảy ra va chạm lớn, bộ lạc Nữ Chân cũng không phải đối thủ của Mông Cổ. Pháp sư Tạp Cưu ra mặt giúp bộ lạc Nữ Chân, nhưng hắn cũng không có khả năng bởi vậy mà tiêu diệt Mông Cổ. Giằng co một hồi lâu, tổ phụ Khắc Tùng đưa ra điều kiện, chỉ cần Tạp Cưu dẫn theo sư đệ hắn, cả đời nguyện trung thành với Mông Cổ, hắn sẽ coi Nữ Chân như thủ túc, chẳng những không xâm phạm bọn họ, còn sẽ cùng nhiều thế hệ Nữ Chân liên hôn, cùng trông coi lẫn nhau.
Đây là một điều kiện tốt không thể nghi ngờ, kể từ đó tộc Nữ Chân cùng tộc Mông Cổ ở cạnh nhau, trên thảo nguyên sẽ không có bộ lạc khác tới xâm phạm, chẳng những tốt với tộc Nữ Chân, đồng dạng cũng tốt với toàn bộ thảo nguyên.
Vì thế Tạp Cưu nghĩ cũng không cần nghĩ, liền ngay tại chỗ thề với tổ phụ Khắc Tùng, hắn sẽ đem cả đời của hắn, tâm can cùng người của hắn đều phục hiến Trường Sinh Thiên, phụng hiến dân tộc Mông Cổ. Lời thề này cũng có ý nghĩa Tạp Cưu cả đời không thể cưới vợ sinh con, cũng không thể có tình yêu nam nữ, bởi hiện giờ vu pháp đã xuống dốc, chân chính tu luyện đến cảnh giới tối cao, bất luận là nam hay nữ đều cần duy trì đồng tử hoặc tấm thân xử nữ, cưới vợ sinh con đều sẽ tự động từ nhiệm.
Tạp Cưu trong nháy mắt kia không nghĩ tới hắn có một ngày gặp phải mệnh trung kiếp. Đó là năm thứ ba kể từ khi hắn chuyển dời đến Mông Cổ, giúp tổ phụ Khắc Tùng giải quyết không ít vấn đề, đã không còn lo lắng phiền não tộc Nữ Chân bị quấy nhiễu, hắn cũng muốn đi ra ngoài. Ngay lúc đó, Khả Hãn cũng biết người tu luyện bọn họ cần ra ngoài rèn luyện, hắn cũng tin tưởng Tạp Cưu thật lòng hướng về Mông Cổ, cho nên không ngăn trở hắn.
Tạp Cưu lần đầu tiên bước vào Trung Nguyên, hắn muốn đi bái phỏng cao tăng đắc đạo ở đây. Người có đạo, cùng bọn họ giao lưu, luận bàn, cùng nhau học tập, cùng nhau tăng tiến. Hắn cũng muốn nhìn xem địa vực Trung Nguyên, cách thống trị, càng muốn biết bá tánh cùng bệ hạ Trung Nguyên đối với Mạc Bắc có thái độ thế nào.
Ở Trung Nguyên lịch lãm một năm, hắn gặp gỡ Kim Chu Ni lúc ấy trở thành Thánh Nữ. Kim Chu Ni khi đó mới mười lăm tuổi, từ nhỏ lớn lên trong trại, nàng cổ linh tinh quái, lại bênh vực kẻ yếu, còn thích trêu đùa người khác. Hắn cùng Kim Chu Ni liên thủ đối phó một đôi phu thê. Đôi phu thê này là yêu ma tổ hợp, trượng phu là yêu, thê tử là ma. Nguyên bản phu thê bọn họ là tu luyện lánh đời, bởi vì tìm được tình yêu, nhưng trước khi tương ngộ lẫn nhau, trên người có sát nghiệt, trượng phu yêu bị nhân sĩ chính đạo bao vây tiễu trừ, đánh đến hiện nguyên hình, là được thê tử cứu đi.
Thê tử vì để làm trượng phu sớm ngày khôi phục lại, liền dùng máu tươi người sống tới trợ tăng tiến chu vi, vừa lúc gặp gỡ Kim Chu Ni cùng Tạp Cưu, hai người bắt nhịp với nhau, quyết định liên thủ. Kim Chu Ni bởi vì là người luyện cổ, chỉ cần nàng bất động dùng cổ, liền không cảm giác được hơi thở tu luyện, vì thế nàng đứng ra làm mồi câu, trở thành mục tiêu của ma kia.
Sự tình dựa theo kế hoạch của bọn họ mà làm. Kim Chu Ni quả nhiên bị thê tử ma bắt đi, chuẩn bị đem nàng thành thức ăn đút cho trượng phu yêu, nhưng cả người nàng đều là cổ trùng, máu tất nhiên nàng cũng có, nhưng vừa lúc trượng phu yêu nuốt xuống một ngụm máu nàng, Kim Chu Ni nháy mắt dùng cổ trùng ngăn chặn. Lúc này thê tử ma mới phát hiện có gì đó không đúng, lập tức muốn giết chết Kim Chu Ni, cũng may Tạp Cưu kịp thời đuổi tới, hai người mỗi người đối phó một bên.
Cuối cùng sau khi trải qua không ít sinh tử quan kinh tâm động phách, bọn họ đem đôi yêu ma phu thê tru sát. Hai người rõ ràng lần đầu tiên liên thủ, lại vô cùng ăn ý, hơn nữa Tạp Cưu thành thật, tính tình ôn hòa, Kim Chu Ni liền một lòng hướng về hắn. Tuy rằng Kim Chu Ni khi đó đã là Thánh Nữ, nhưng Tạp Cưu không phải người thế tục, nàng nhiều nhất chính là từ bỏ làm Tộc mẫu, cũng sẽ không bị trục xuất khỏi tộc. Biết Tạp Cưu còn muốn đi rất nhiều nơi, Kim Chu Ni liền vẫn luôn đi theo hắn.
Hai người cầm tay nhau đi du ngoạn hết một năm, bọn họ không có gì giấy nhau, cùng nhau tru diệt không ít yêu ma quỷ quay, càng ngày càng ăn ý. Tạp Cưu cho dù ở phương diện tình cảm có chút trì độn, nhưng cũng phát hiện Kim Chu Ni tựa hồ đối với hắn có tình yêu nam nữ. Tạp Cưu lập tức nói rõ hắn không thể thành hôn, không thể cưới vợ, Kim Chu Ni truy vấn hắn vì cái gì. Kim Chu Ni tính liệt như hỏa, Tạp Cưu lo lắng nếu nói cho nàng chân tướng, nàng không chừng liền giết đến Mông Cổ, bức bách Khả Hãn hủy bỏ lời thề, Tạp Cưu chỉ nói đây là vì chính hắn.
Kim Chu Ni thực thương tâm, nàng hỏi Tạp Cưu, có phải trong lòng hắn đã có nữ tử khác, Tạp Cưu trả lời không có, cả đời này sẽ không động tình với bất kỳ nữ tử nào. Kim Chu Ni biết chính mình không phải xen vào giữa người khác, nàng liền muốn nỗ lực, vẫn như cũ đi theo Tạp Cưu, nhưng không làm ra bất kỳ cử chỉ thân mật nào, bọn họ phảng phất quay trở lại thời điểm ban đầu vừa mới gặp nhau, mang theo một chút xa cách.
Tạp Cưu nhiều lần chạy đi, nhưng chung quy vẫn bị Kim Chu Ni đuổi kịp, tựa như cái đuôi nhỏ ném không đi, Tạp Cưu càng không dám về Mạc Bắc.