“Vẫn chưa, em dâu Trịnh phu nhân hôn mê bất tỉnh tại chỗ. Tiểu thúc bên ngoài đợi phu nhân tỉnh lại, để phu nhân nhìn lần cuối, không thể sinh ra mà vẫn không biết hình dáng ra sao.”
Mạnh Bác nhíu mày nói, hiển nhiên hắn không đồng ý cách làm của em trai Trịnh phu nhân.
Chuyện này Dạ Dao Quang cũng không thể phủ nhận, có người có lẽ cảm thấy đứa bé đã chết không muốn bề trên càng thêm đau lòng, có người lại không như vậy.
“Vậy chúng ta đến xem một chút đi.”
Trịnh lão phu nhân có ba con trai và một cô con gái, bốn người con sau khi kết hôn liền ra ở riêng, bà ở cùng với đích tôn chính là Trịnh phu nhân. Lần này quay về thăm là một chuyện, việc thứ hai chính là con trai út sau bốn năm kết hôn, cuối cùng cũng hạ sinh đứa con đầu lòng, vậy nên trong giờ phút quan trọng, cũng chuyển đến nhà con trai. Bà vốn định đợi đứa cháu được sinh ra mới rời đi, không chuyển nhà nữa.
“Ngươi cút đi! Đều tại ngươi, là con trai ngươi gọi một thứ không sạch sẽ đến mới hại chết con trai ta, ngươi chôn cùng với con trai ta luôn đi.”
Đoàn người Dạ Dao Quang đến nhà Trịnh Dương, được quản gia dẫn vào trong sân liền nghe thấy tiếng hét thê lương, sau đó thanh âm đồ vật rơi vỡ trong nhà, liền nhìn thấy Trịnh phu nhân bị em dâu Trương thị đẩy ra ngoài.
“Phu nhân, người vẫn đang ở cữ, mau quay về nằm nghỉ đi.” Nhìn thấy một người phụ nữ quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, hai mắt sưng đỏ, sắc mặt nhợt nhạt dưới sự bảo vệ của không ít người, xô đẩy Trịnh phu nhân. Bên này Trịnh phu nhân cũng không kém nhưng đối phương lại là người phụ nữ mới sinh đã mất con, ngoài việc dùng thân thể chống lại Trịnh phu nhân ra, căn bản không dám làm chuyện gì quá phận.
“Nhũ nương đừng kéo ta nữa, ta chờ mong đứa bé lâu như vậy cũng mất, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa? Đều tại người đàn bà này, là bà ta và con trai bà ta hại chết con ta, là bà ta.”
Trương thị chặn lại sự lôi kéo của nhũ nương, rút ra cây trâm bạc trên đầu của một nha hoàn đứng cạnh, trong mắt tràn đầy hận ý đâm tới Trịnh phu nhân.
Một khắc đó trên người Trương thị dường như có sức mạnh vô hạn, tách đám người đang vây quanh Trịnh phu nhân, sau đó cây trâm sắc nhọn lóe sáng, đâm thẳng hướng ngực Trịnh phu nhân.
Ánh mắt Dạ Dao Quang chợt ngưng lại rồi nhanh chóng lách mình, cây trâm kia vừa mới chạm đến vạt áo của Trịnh phu nhân. Trong nháy mắt cô đã bắt được cổ tay của Trương thị, tay khác nhanh chóng vung lên, bẻ tay của Trương thị ra sau gáy rồi đỡ lấy Trương thị đang hôn mê, mới nhìn Trịnh phu nhân bị dọa đến sắc mặt trắng bệch: “Trịnh phu nhân có sao không?”
“Ta... ta không sao...” Trịnh phu nhân vẫn còn sợ hãi, yếu ớt nói.
Lúc này, tất cả hạ nhân mới phản ứng, nhũ nương và nha hoàn của Trương thị muốn xông lên lại bị nam nhân phía sau đẩy ra. Nam nhân kia xông lên trước, vươn tay cướp lấy Trương thị đang ở trong lòng Dạ Dao Quang, ôm Trương thị khẩn trương hét lên:
“Anh nương, Anh nương!”
“Nàng ta chỉ hôn mê bất tỉnh nhưng nếu ngươi không ôm nàng ta vào phòng, ngoài này trúng gió, chỉ sợ thân thể muốn tốt lên cũng không được.” Dạ Dao Quang hờ hững nói.
Nam nhân này chắc hẳn là Trịnh Dương - phu quân của Trương thị, lập tức ôm Trương thị về phòng. Dạ Dao Quang cũng vào theo, vừa rồi Dạ Dao Quang ra tay quá nhanh, quá chấn động cho nên Dạ Dao Quang cứ như vậy vào phòng cùng với nhũ nương của Trương thị, không ai ra tay ngăn cản.
“Ngươi làm gì vậy?” Trịnh Dương buông Trương thị xuống, quay đầu quát Dạ Dao Quang.
“Cứu vợ ngươi!” Dạ Dao Quang một tay kéo Trịnh Dương ra, lòng bàn tay vận khí để lơ lửng trước trán của Trương thị, khí ngũ hành thâm nhập vào trong cơ thể Trương thị.
Trịnh Dương tưởng rằng Dạ Dao Quang muốn hại vợ mình, lập tức xông lên. Dạ Dao Quang vung tay kia lên, luồng khí vô hình ném Trịnh Dương ra xa. Lúc này nhũ nương mới lấy lại tinh thần, lập tức tiến lên giữ lại Trịnh Dương đang muốn xông lên, chỉ chậm rãi bước lên căng thẳng nhìn thấy sắc mặt Trương thị đã khôi phục chút thần sắc, ánh mắt nhìn Dạ Dao Quang vô cùng kính nể.
Dạ Dao Quang rất nhanh thu tay về: “Phụ nữ ở cữ mà các ngươi cũng không trông coi được, nhiều người như vậy để trang trí hết sao? Dẫn ta đi xem thi thể đứa bé.”
Những chuyện Dạ Dao Quang làm từ khi xuất hiện đều rất chấn động, phút chốc Trịnh Dương liền không nghĩ gì nữa, ngoan ngoãn gật đầu dẫn Dạ Dao Quang đến nơi để thi thể.
Bên trong chiếc quan tài nhỏ, một đứa bé mặt dúm dó lặng lẽ nằm ở đó, quấn tã lót đẹp đẽ. Dạ Dao Quang cúi đầu nhìn, ánh mắt ngưng lại, sau đó vén tấm vải trắng đang đắp trên người đứa bé lên. Ánh mắt cô đảo qua ngừng lại trên tràng hạt xếp trong lòng đứa bé, tràng hạt kia phát ra khí sinh cát nồng đậm không ngừng bồi dưỡng thân thể đứa bé.
“Con trai ngươi có thể vẫn cứu được.” Dạ Dao Quang vươn tay ôm lấy đứa bé trong quan tài, đầu ngón tay ngưng khí điểm tại ấn đường (1) của đứa bé.
“Ngươi… ngươi… ngươi nói cái gì?” Trịnh Dương không tin nhìn Dạ Dao Quang, hắn có nghe lầm không vậy? Đứa bé đã chết sắp được một ngày rồi, lại nói có thể cứu được.
“Dạ cô nương, đứa bé này thật sự có thể cứu sao?” Trịnh phu nhân đi theo bọn họ, nghe thấy vậy liền xông tới, ánh mắt tha thiết nhìn Dạ Dao Quang.
“Đứa bé này bị hút mất linh hồn, có lẽ lão phu nhân đến kịp thời. Chuỗi tràng hạt này áp lại chút tàn hồn cuối cùng của đứa bé, chỉ cần tìm linh hồn đã bị hút mất mang về, có thể sống lại.” Dạ Dao Quang đưa đứa bé chân tay cứng ngắc cho Trịnh Dương.
Trịnh Dương hoàn toàn không phản ứng kịp, Trịnh phu nhân đưa tay nhận lấy, nói với Dạ Dao Quang: “Dạ cô nương, cầu xin cô hãy cứu lấy đứa bé này. Chỉ cần có thể cứu sống đứa bé, lấy mạng của ta đổi cũng được.”
Trịnh Dương mới lấy lại tinh thần, nghe được lời của Trịnh phu nhân, khóe mắt không khỏi ửng đỏ, môi run rẩy gọi một tiếng: “Chị dâu…”
“Các ngươi cạo tóc đứa bé cho ta. Ta sẽ thắp một đèn dẫn hồn cho nó, thi pháp dẫn linh hồn đứa bé quay về, có điều chưa chắc đã thành công.”
Trịnh phủ không có âm khí, chứng minh kẻ hút linh hồn đứa bé không phải ma quỷ, không có yêu khí sẽ không có yêu ma, vậy chính là người.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Dạ Dao Quang lóe sáng, nhanh chóng lấy ra một lá bùa trong người đưa cho Mạnh Bác, nói: “Trên người bà đỡ sợ rằng không sạch sẽ, huynh mau chóng sai người dán lá bùa này lên người bà ta, dặn dò người có gan lớn canh chừng chặt chẽ bà ta.”
“Dao Dao, bà đỡ kia sao có thể tiếp tay lấy mất linh hồn của đứa bé nhanh như vậy?” Nhìn sắc mặt Mạnh Bác nặng nề, Ôn Đình Trạm mới bước lên hỏi.
“Có người đã động tay động chân lên người bà đỡ, muốn đứa bé vừa sinh ra liền ra tay với nó, có thể biết rõ ngày sinh tháng đẻ của đứa bé, vì thế sẽ hút linh hồn đứa bé. Linh hồn đứa bé mới sinh là linh thể thuần khiết nhất thế gian.”
Dạ Dao Quang sắc mặt khó coi, cô bình sinh ghét nhất loại người thủ đoạn tàn nhẫn này.
“Linh hồn đứa bé này chưa đầy đủ, hắn không dùng được. Lát nữa muội phải làm phép cướp hồn, chàng hộ pháp giúp muội, kinh Phật lần trước chàng đọc ở Tôn gia càng hữu hiệu.”
“Được. Dao Dao, nàng yên tâm.”
***
(1) Ấn đường: Điểm giữa hai đầu lông mày.