“Chớ có nghĩ nhiều, nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai nghe chính miệng Đơn cô nương rồi tính.” Ôn Đình Trạm xoa xoa mi tâm đang nhíu lại của Dạ Dao Quang, kêu nàng đi nghỉ.
Ngày hôm sau, quả nhiên giống như Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đã lường trước, Đơn Ngưng Oản thừa dịp Ôn Đình Trạm trở về dùng bữa trưa, một mình cầu kiến bọn họ, trực tiếp quỳ gối trước mặt hai người: “Hầu gia, phu nhân. Ngưng Oản có một yêu cầu quá đáng, thỉnh hầu gia cùng phu nhân tương trợ.”
“Tìm tiểu thúc của ngươi?” Dạ Dao Quang thay nàng nói ra.
Đơn Ngưng Oản ngược lại không biết nên mở miệng thế nào, kỳ thật trong lòng nàng hiểu rõ, tiểu thúc nàng cùng phu thê Ôn Đình Trạm là đối thủ một mất một còn, tới cầu hai người thật sự có chút hơi gượng ép, nhưng nàng đã bị buộc không còn biện pháp nào khác: “Đúng thế.”
“Oản Oản, chuyện giữa A Trạm cùng tiểu thúc ngươi, ngươi hẳn trong lòng hiểu rõ.” Dạ Dao Quang đạm thanh nói.
Đơn Ngưng Oản cắn cắn môi: “Oản Oản đã biết, Oản Oản không còn nơi nào khác để cầu cứu. Đơn phủ nhìn ngăn nắp lượng lệ vậy nhưng cha ta cùng mấy vị thúc thúc đều rất kiêng kị tiểu thúc. Bọn họ căn bản không biết, Đơn phủ có ngày hôm nay là bởi vì có tiểu thúc chống, ở trong mắt bọn họ, tiểu thúc chính là người ỷ vào sự yêu thương của tổ phụ tổ mẫu, ăn không ngồi rồi, ăn chơi trác táng không cố kỵ, bọn họ ước gì tiểu thúc gặp chuyện không hay, tổ phụ vì lo âu quá độ nên mắc bệnh nằm giường, ta thực không biết nên cầu ai……….”
“Vậy vì sao ngươi tới cầu chúng ta?” Dạ Dao Quang hỏi tiếp.
“Ta cũng không biệt, mỗi khi ta tuyệt vọng, người ta nghĩ tới đầu tiên là phu nhân……” Đơn Ngưng Oản cũng không biết nàng vì sao lại có ý niệm này. Kỳ thật nàng cùng Dạ Dao Quang có mối quan hệ ban đầu là bởi vì Chử Phi Dĩnh, sau lại bởi vì Hoàng Ngạn Bách, nhưng Hoàng Ngạn Bách là đệ tử của Ôn Đình Trạm, mà người nàng nghĩ tới lại không phải Ôn Đình Trạm.
“Ngươi biết rõ chúng ta sẽ không đáp ứng ngươi, kỳ thật ngươi có thể đi tìm Ngạn Bách.” Dạ Dao Quang nhìn nàng nói, “Hắn tất nhiên sẽ thay ngươi cầu A Trạm. Hắn là đệ tử của A Trạm, A Trạm sẽ không bàng quan đứng nhìn.”
Đơn Ngưng Oản lại quyết đoán lắc đầu: “Như vậy ta sẽ chướng mắt chính mình. Tình cảm giữa ta cùng Ngạn Bách không phải công cụ để ta đạt tới mục đích của mình, đừng nói hiện tại ta cùng hắn còn vô danh vô phận, cho dù có danh phận, ta cũng sẽ không nương tình cảm tới cầu phu nhân cùng Hầu gia. Tuy rằng phu thê đồng khí liên chi, nhưng Hầu gia cùng phu nhân có mối quan hệ đặc thù với tiểu thúc, Hầu gia cùng phu nhân có nguyện ý giúp Oản Oản hay không, Oản Oản đều cảm kích, sẽ không mang oán trách trong lòng.”
Dạ Dao Quang nhìn lại đôi mắt trong suốt, chân thành tha thiết của Đơn Ngưng Oản. Nàng không thể không thừa nhận Đơn Ngưng Oản là nữ tử sạch sẽ, là nữ tử chân thật trọng thân. Kỳ thật nàng thật sự có thể đi cầu Hoàng Ngạn Bách, lại làm Hoàng Ngạn Bách tới cầu Ôn Đình Trạm, như vậy Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang cơ bản liền không cự tuyệt. Nhưng nàng vẫn lựa chọn chính mình tới, Dạ Dao Quang tin tưởng, hôm nay dù bọn họ thật sự cự tuyệt, chuyện này Đơn Ngưng Oản cũng sẽ không nói cho Hoàng Ngạn Bách, thậm chí sẽ không lộ ra trước mắt Hoàng Ngạn Bách một điểm dấu vết.
“Vì sự thành khẩn này của ngươi, ta giúp ngươi đoán một quẻ.” Dạ Dao Quang vươn tay hướng tới Đơn Ngưng Oản.
Đơn Ngưng Oản ngây ngốc nhìn không rõ Dạ Dao Quang có ý tứ gì.
Lại gần nâng Đơn Ngưng Oản đứng dậy, Dạ Dao Quang mới nói: “Ngươi thế nào cũng phải cho ta một ít thù lao chứ?”
Sự tình xem bói này, ngoại trừ những người không có quan hệ với chính mình, nếu không không cần thiết đến tiền bạc, Dạ Dao Quang một phần cũng muốn thay đổi không khí, làm Đơn Ngưng Oản thả lỏng một chút.
Đơn Ngưng Oản đỏ mặt lên, lấy từ bên trong túi tiền ba đồng, đơn giản lập tức đưa toàn bộ cho Dạ Dao Quang.
Đồng tiền rơi vào trong tay Dạ Dao Quang, khí sinh cát dày nặng áp đến làm tay Dạ Dao Quang trầm xuống, nàng vừa nhìn đã thấy, không khỏi ngạc nhiên: “Thế nhưng lại là Hoàng Tống thông bảo chín điệp triện!”
Hoàng Tống thông bảo, triều đại Bắc Tống Nhân Tông - Triệu Trinh, đúc trong vòng hai năm từ Bảo Nguyên đến Hoàng Hữu, loại tiền không có niên hiệu. Trên đồng tiền có chữ triện, thể chữ Khải đối tiền, mặt dưới trơn bóng.
Số lượng nếp gấp của mỗi ký tự trên Hoàng Tống thông bảo tuỳ thuộc vào độ phức tạp của các nét. Có năm điệp, sáu điệp, bảy điệp, tám điệp, chín điệp, thậm chí mười điệp*. Sở dĩ gọi là “Chín điệp” vì người ta cho rằng “Chín là số gần cuối, các nét cũng nhiều nhất.” Mà đem lại “Chín điệp triện” này dùng cho tiền văn, giữa mấy ngàn loại tiền cổ, “Hoàng Tống thông bảo” vẫn luôn có nét riêng, người đời sau thu thập coi là trân phẩm.
*Điệp: ý chỉ sự lặp lại các nét chữ, càng nhiều nét chữ lặp lại càng nói lên độ tinh xảo của đồng tiền.
Đặc biệt Đơn Ngưng Oản nhờ có ba đồng tiền này che kín cát khí dày nặng, thứ này quả thực có thể xưng là tuyệt thế!
“Đây là tiểu thúc lúc ta sinh nhật chín tuổi tặng ta làm quà lễ, nói có thể xu cát tị hung, thay ta tiêu tai tị nạn.” Đơn Ngưng Oản cũng biết ba đồng tiền này trân quý vì vậy mới đưa cho Dạ Dao Quang.
“Ngươi vẫn là đưa ta một lượng bạc đi.” Nguyên bản chỉ muốn lấy một chút hữu nghị, nào biết chỉ cần hữu nghị thôi mà Đơn Ngưng Oản một tay vung thành giá trên trời. Năm đó ở chùa Vĩnh An, nàng xem bói cho Phó gia, một quải mười vạn lượng, nhưng mười vạn lượng so sánh với tam đồng Hoàng Tống thông bảo chín điệp triện, đối với Dạ Dao Quang mà nói, một trăm vạn lượng cũng không thể đổi.
“Thù lao đã đưa ra, há có đạo lý thu hồi lại?” Đơn Ngưng Oản lắc đầu lui ra phía sau một bước, sợ Dạ Dao Quang nhét vào tay nàng, “Huống hồ, ta hiện tại không xu dính túi, cũng không có tiền bạc đưa cho phu nhân.”
Dạ Dao Quang dở khóc dở cười, đây là bảo bối người khác cầu cũng không được, nha đầu này thật tri: “Ngươi cứ lưu lại, thù lao ngươi trả sau cũng được.”
“Phu nhận nhận lấy, ta sẽ càng an tâm, vật này chính là tiểu thúc tặng cho ta, hiện giờ có thể lấy nó cứu tiểu thúc một mạng, cũng không uổng công tiểu thúc đem nó tặng cho ta.” Đơn Ngưng Oản thái độ vô cùng kiên quyết, thấy Dạ Dao Quang còn muốn khuyên nàng, nàng tiếp tục nói, “Nếu vậy, nếu phu nhân cảm thấy ta chịu thiệt, ngày sau tặng ta một lá phù triện hộ thân hoặc pháp khí là được.”
Nói đến nước này, Dạ Dao Quang cũng biết không khuyên được Đơn Ngưng Oản, nàng cúi đầu nhìn ba đồng tiền trong tay: “Tâm thành tắc linh, ta dùng ba đồng tiền này khởi quẻ cho ngươi, tìm tiểu thúc cho ngươi.”
Dạ Dao Quang biết Đơn Ngưng Oản không chắc chắn người giúp nàng có thể tận tâm tận lực tìm kiếm Đơn Cửu Từ, cho nên nha đầu này mới mang theo ba đồng tiền này tới, chính là muốn đánh vào chủ ý này, bằng không vì sao tất cả đều không mang theo, duy độc ba đồng tiền này lại bên người?
Cứ coi như đã hiểu rõ tâm tư Đơn Ngưng oản đi, nhưng Dạ Dao Quang một chút cũng không cảm thấy chán ghét, có thể gãi đúng chỗ ngứa, người thông minh mới biết làm những sự tình như vậy. Tuy rằng chuyện này nếu không có ba đồng Hoàng Tống thông bảo của Đơn Ngưng Oản, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm cũng tính toán sẽ xen chân vào, nhưng hiện tại thật đúng là càng phải tận tậm, thù lao giá trên trời cũng phải bỏ công sức ra tương xứng.
Lập tức tâm vô tạp niệm khởi quẻ cho Đơn Ngưng Oản, ba đồng tiền ở trong tay Dạ Dao Quang rải ra thành quẻ sáu hào.