Tựa hồ nghe ra tiếng lòng Quan Chiêu, Lôi Đình Đình bình tĩnh nói: “Hắn đối với ta có ơn cứu mạng, cũng là người đáng giá để phó thác chung thân. Ta là cam tâm tình nguyện gả cho hắn, không có quan hệ gì với ngươi.”
Quan Chiêu đau kịch liệt nhắm mắt, hắn dùng hết sức lực toàn thân, giữ cho mình không thất thố, hồi lâu hắn mới tìm lại được giọng nói của mình, khuôn mặt cười còn khó coi hơn khóc: “Không phải thì tốt, vậy, nguyện cho hai người mãi nghĩa phu thê.”
“Đa tạ.” Lôi Đình Đình cúi đầu, không cho bất luận người nào nhìn thấy thủy quang trong mắt nàng, nàng nhẹ giọng nói, “Cũng nguyện cho ngươi sớm ngày tìm được cô nương tốt.”
Nàng cúi đầu như vậy, thanh âm bình tĩnh, dưới mắt Quan Chiêu lại thành ra tân nương mới thẹn thùng. Đầu óc Quan Chiêu như bị ma loạn, rõ ràng đang là thời điểm hạ thu luân phiên, ánh mặt trời vẫn cực nóng, nhưng hắn lại cảm thấy rất lạnh, lạnh đến mức phảng phất máu trong người đều bị đông cứng, hắn gật đầu lung tung lên tiếng: “Vậy, không quấy rầy nàng……”
Nói xong, hắn lơ đãng bước chân rời khỏi viện, hắn không dám quay đầu nhìn lại, không thể nhìn thấy Lôi Đình Đình đã nâng ánh mắt, cầm lòng không được nước mắt rơi xuống, hai mắt nhòe lệ nhìn hắn thất tha thất thiểu khuất tầm mắt, nhịn không được bất thành tiếng.
Mà Quan Chiêu ra khỏi sân viện nơi khuất ánh trăng, sức lực cả người đều bị rút cạn, hai mắt tối sầm, liền ngã quỵ xuống, may mắn Nghi Vi thấy hắn không ổn, vẫn luôn chú ý hắn, vội đỡ hắn lại, ho hoán người trong gia đình đưa hắn vào trong.
Dạ Dao Quang đang cùng Tang Cơ Hủ nói chuyện, nghe được tiếng Nghi Vi vội vã đến, không khỏi xoa cái trán phát đau. Làmnữ chủ nhân, nàng không thể tránh được việc đích thân đi gặp, Quan Chiêu chẳng những là khách nhân mà còn là vãn bối.
“Đây là bị kích thích, lại thiếu ăn trầm trọng, mệt mỏi quá độ dẫn tới thân mình suy sụp, ta thật ra có thể khai phương thuốc cho hắn điều trị thân mình, nhưng còn tâm bệnh phải xem tạo hóa của hắn.” Dạ Dao Quang đem sự tình lo liệu xong xuối, thời điểm chạy tới, đại phu đã được mời đến bắt mạch.
“Làm phiền đại phu.” Dạ Dao Quang cảm tạ nói.
“Phu nhân khách khí.” Đại phu tất cung tất kính đi theo Vương Nhất Lâm viết phương thuốc.
Dạ Dao Quang nhìn Quan Chiêu còn đang hôn mê, tự mình xem qua phương thuốc của đại phu, phân phó người đi lấy thuốc, lại đứng trong chốc lát, dặn dò hạ nhân chăm sóc tốt Quan Chiêu mới rời khỏi phòng.
Tang Cơ Hủ chờ bên ngoài, thấy Dạ Dao Quang ra ngoài, mới có chút tò mò chỉ hướng Lôi Đình Đình, lại chỉ vào trong phòng trước mặt: “Đây là có chuyện gì?”
“Tạo hóa trêu người…..” Dạ Dao Quang cùng Tang Cơ Hủ dọc theo hành lang rời khỏi sân viện Quan Chiêu, vừa đi vừa nói lại chuyện của Lôi Đình Đình cùng Quan Chiêu nói cho nàng nghe.
Sau khi nghe xong, Tang Cơ Hủ cũng thở dài một hơi, nàng cũng không biết nên nói gì, đúng là tạo hóa trêu người. Hai người đều thông khổ, Quan Chiêu yêu mà không thành, nhất định phải gạt đi tình cảm chân thành của mình, mà Lôi Đình Đình yêu nhưng không mở được khúc măc, giống nhau chính là đều tự tra tấn mình. Nhưng người từ nhỉ được cha mẹ sủng ái lớn lên, Tang Cơ Hủ lý giải Lôi Đình Đình, nếu phụ thân nàng chết thảm cùng người yêu thương có quan hệ, không quan tâm hắn có tội hay không, đây là chuyện khó tiếp thu, bởi mỗi khi nhìn hắn liền sẽ nhớ lại cái chết thảm của phụ thân, sớm muộn gì cũng tra tấn bản thân tới phát điên.
“Tiểu cô nương kia nhìn nhu nhược, không nghĩ lại có sự kiên nghị từ trong xương cốt.” Tang Cơ Hủ ở đây lâu như vậy, tất nhiên đã gặp qua Lôi Đình Đình. Trong ấn tượng của nàng, Lôi Đình Đình là nữ hài luôn ôn nhu thuận theo người khác, làm người ta không ngờ tới, một tiểu cô nương, thế nhưng có dũng khí lớn như vậy, nói đoạn liền đoạn, vô cùng khâm phục, nàng không khỏi thở dài, “Ta so ra còn kém một tiểu cô nương.”
“Ngươi nói như nhiều tuổi lắm ấy.” Dạ Dao Quang không khỏi trợn mắt nhìn nàng, “Ngươi cùng lắm mới hai mươi tuổi, so với nàng có lẽ lớn hơn chỉ vài tuổi.”
Tang Cơ Hủ ngẩn ra, chợt bật cười: “Đúng vậy, ta mới hai mươi, vì sao tâm lại như bà lão thế này?”
“Là vì ngươi không mở lòng.” Dạ Dao Quang sờ sờ chính mặt mình, “Ngươi nhìn xem ta đã hai mươi sáu, nhưng ta so với ngươi trẻ hơn nhiều, đây cũng không phải nói tới dung nhan, mà tâm ta sống được vô ưu.”
“Ngươi vô ưu, là bởi vì ngươi có một người toàn tâm toàn ý yêu ngươi, hơn nữa nam nhân khuynh mộ ngươi cũng thành toàn.” Bên trong ngữ khí Tang Cơ Hủ mang theo sự hâm mộ, nàng đứng dưới mái hiên, nhìn trời xanh, trong mắt mang theo một chút ưu thương.
“Ngươi….” Dạ Dao Quang trong nháy mắt muốn hỏi nàng cùng Minh Nặc có chuyện gì, nhưng cuối cùng Dạ Dao Quang không mở miệng.
“Ngươi muốn hỏi ta, rốt cuộc vì sao lại cảm khái như vậy?” Tang Cơ Hủ thu hồi ánh mắt nhìn Dạ Dao Quang muốn nói lại thôi, xoay người ngồi dựa vào cột trụ, “Sau khi ngươi hành châm cho ta, thân thể ta có khởi sắp, ăn vào đan dược càng thêm chuyển biến tốt đẹp. Ta ngẫu nhiên đi lại trong sân, hắn cũng có chút không yên tâm, lo sợ có kẻ hầu khác nhìn thấy ta sẽ tiết lộ tin tức ra ngoài. Rốt cuộc những phản đồ đó còn không biết ta trộm thánh vật trong tộc, cũng không biết tình cảnh ta hiện giờ, cho nên hắn đều sẽ tự mình tới chăm sóc ta. Nhưng có một ngày phu nhân hắn xông vào…”
Nói tới đây, khóe môi Tang Cơ Hủ giương lên mạt cười châm chọc: “Ta cùng Minh Nặc thanh bạch, ta thừa nhận có khuynh tâm hắn, nhưng đến bây giờ hắn cũng chưa từng nói một câu có tình hay không. Ngươi đừng nhìn thời điểm ngươi tới mật thất, hắn săn sóc cùng chiếu cố ta, kỳ thật đó là bởi vì hắn thẹn trong lòng, hắn nghĩ ta sống không được bao lâu, không muốn ta ôm tiếc nuối mà đi. Bất quá, hắn chỉ coi ta là một người đang hấp hối mà thôi. Chính là khi nhìn thấy hắn cùng ta đứng nói chuyện với nhau, phu nhân hắn thế nhưng quay về uống thuốc độc tự sát….”
“Chết không thành.” Từ biểu tình Tang Cơ Hủ, Dạ Dao Quang có thể nhìn ra.
“Nhưng chỉ là diễn kịch thôi.” Tang Cơ Hủ lãnh trào, “Nàng ta nếu thật sự hổ thẹn, đã làm như vậy lâu rồi, cũng sẽ không sống đến hiện tại. Ta không rõ, một nữ nhân như vậy, có đáng giá để hắn như vậy… Hắn biết rõ nàng ta diễn kịch, biết rõ nàng ta ham sống sợ chết, vẫn lựa chọn phối hợp cùng. Chẳng những ngăn cản, còn chính miệng hứa hẹn, hắn cả đời này sẽ không cưới nữ nhân thứ hai.”
Nói tới đây, Tang Cơ Hủ rũ mắt xuống, che lại đáy mắt nặng nề thương đau.
Dạ Dao Quang chậm rãi ngồi bên cạnh Tang Cơ Hủ, nàng lắm lấy bàn tay vẫn còn những nếp nhăn, nàng hiểu rõ vì sao Tang Cơ Hủ đột nhiên rời khỏi Minh Vương phủ, bởi vì Tang Cơ Hủ nghe thấy Minh Nặc hứa hẹn với phu nhân của mình, làm nàng thấy khổ sở. Khổ sở không phải vì nàng bại bởi một nữ nhân ưu tú, mà không chịu được vì thua một nữ nhân như thế. Nàng cảm thấy chính mình trở nên dư thừa, thành trò cười ở Minh Vương phủ, nàng cũng không cần sự trả ơn của Minh Nặc, nàng có sự kiêu ngạo của nàng, vì thế nàng quyết định mang theo sự kiêu ngạo còn xót lại của mình rời đi.