Ôn Đình Trạm đã sớm đợi ở cửa, đã mười ngày không nhìn thấy thê tử âu yếm, tự nhiên một phen mạnh mẽ ôm nàng vào trong lòng ngực.
Dạ Dao Quang cũng không có tâm tư để ý tới các ánh mắt khác, nàng liền như vậy không muốn rời xa dựa vào người Ôn Đình Trạm, giọng nói hơi có chút mệt mỏi cùng làm nũng: “A Trạm, muội mệt quá, không đi được nữa rồi.”
Ôn Đình Trạm liền hiểu ý, hoàn toàn quên còn có Cổ Cứu, Mạch Khâm, thậm chí Tống phu nhân cùng Lôi Đình Đình, Đơn Ngưng Oản cũng ở đây, khom người bế ngang Dạ Dao Quang lên rồi xoay người đi về hướng phòng của bọn họ. Tới khi hai người trở về phong, Ấu Ly tinh tình dã chuẩn bị nước tắm cho Dạ Dao Quang, vẫy lui hạ nhân cùng đi ra ngoài. Ôn Đình Trạm tự mình tắm gội cho Dạ Dao Quang, dùng những dược liệu cùng hương liệu hắn phối cho nàng.
Hắn quá dụng tâm cùng quy củ, hoàn toàn không để Dạ Dao Quang động tay chân, nàng liền lúc Ôn Đình Trạm mát xa tẩy rửa đã ngủ mất, cuối cùng vẫn là Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng lau khô mái tóc cho nàng rồi bế nàng lên giường, điểm chút ngưng thần hương để nàng có giấc ngủ sâu.
Dạ Dao Quang ngủ ước chừng một ngày một đêm, nàng là tỉnh lại do sự rung lắc của xe ngựa, mở đôi mắt còn nhập nhèm, Dạ Dao Quang cảm giác có gì đó không đúng, bỗng nhiên ngồi bật dậy, giữ chặt tấm chăn bị trượt xuống, nhìn về phía Ôn Đình Trạm cũng đang ngồi bên trong: “Muội như thế nào lại ở trên xe ngựa, chúng ta đang đi đâu?”
“Đi Dư Hàng.” Ôn Đình Trạm dịch thân đến gần bên cạnh người Dạ Dao Quang, từ phía sau đem nàng kéo vào trong lòng ngực.
“Đi Dư Hàng? Chàng cũng đi?” Dạ Dao Quang tính toán giải quyết xong sự tình của Tống sơn trưởng liền đi Dư Hàng xem có thể cứu Đơn Cửu Từ hay không, nhưng lại không nghĩ Ôn Đình Trạm sẽ đi cùng nàng.
“Ngày mai là trung thu, ta được nghỉ bảy ngày.” Động tác Ôn Đình Trạm mềm nhẹ đem khăn lông quấn chặt lên người Dạ Dao Quang, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.
Ở triều đại này ngoại trừ thời gian nghỉ đông, quan lại có bốn thời gian được nghỉ dài hạn, ngày quốc giỗ, thanh minh cùng đông chí, mặt khác chính là mỗi kỳ nghỉ đều có bảy ngày, một năm mỗi quan viên thiên triều có ước chừng 90 ngày nghỉ ngơi. Nhưng lại không được nghỉ quá nhiều, nếu như có việc gấp không thể xử lý công vụ thì có thể báo nghỉ (giống nghỉ phép mình á), mỗi tháng nghỉ như vậy không được vượt quá 5 ngày, một năm không được vượt 40 ngày, sau kỳ nghỉ phải tới nha môn trả phép, hoặc gọi là báo danh, nếu không sẽ bị khấu trừ một tháng bổng lộc, thậm chí còn bãi quan.
Mặt khác chính là, nếu phụ mẫu ở cách xa ba ngàn dặm, mỗi ba năm có 30 ngày thăm hỏi, không tính hành trình; phụ mẫu ngoài năm trăm dặm, cách 5 năm có mười lăm ngày nghỉ; nhi nữ thành hôn có chín ngày nghỉ. Ngoài ra họ hàng gần thành hôn, tùy vào tình huống mà định năm ngày, ba ngày hay một ngày nghỉ.
So sánh với các triều đại ngày trước thì thiên triều hiện tại số lượng ngày nghỉ đã được nhân tính hóa, phần lớn noi theo triều Đường nhưng dưới triều Đường có một số trói buộc như mặc dù trong kỳ nghỉ lễ nhưng vẫn phải xử lý công vụ bình thường, chẳng qua không phải tới nha phủ hoặc lên triều mà thôi. Quan viên ở đây nghỉ chủ yếu không để những việc chính sự ảnh hưởng tới các hoạt động mừng lễ dân gian, hay nói cách khác nghỉ lễ là việc chính sự của họ những ngày đó.
“Chàng đã sớm nghĩ cùng muội tới Dư Hàng?” Dạ Dao Quang nhíu mày nhìn Ôn Đình Trạm, nếu Ôn Đình Trạm đã sớm có quyết định này, hắn không nên mời thêm Mạch Khâm tới.
“Không phải ban đầu Dao Dao tính toán Tết Trung Thu làm tục hồn cho Tống Minh sao?” Ôn Đình Trạm giải thích, “Nêu là như vậy, ta cũng không có khả năng cùng Dao Dao đi Dư Hàng.”
Tống Minh có ngày nghỉ vào Tết Trung Thu, hắn cũng có ngày nghỉ này, tất nhiên không thể tùy hứng. Nhưng Dạ Dao Quang trước ngày Tết Trung Thu giải quyết xong sự tình Tống Minh, hắn vừa lúc có ngày nghỉ, đương nhiên muốn đích thân bồi nàng đi.
“Thời gian bảy ngày chắc chưa đủ.” Dạ Dao Quang vẫn cảm thấy chuyển này không đơn giản, hơn nữa khi khởi quẻ thứ hai không ra kết quả, Dạ Dao Quang tìm Đơn Cửu Từ hoàn toàn dựa vào cảm giác.
“Mười hai ngày thì thế nào?”
Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn Ôn Đình Trạm: “Chàng tháng tư đã xin nghỉ 5 ngày, nữa tháng lại báo bệnh tiếp à!”
Ôn Đình Trạm tuy cùng Dạ Dao Quang tới cổ thành ngầm đã báo năm ngày nghỉ, bởi vì tảo mộ từ Dự Chương trở về bị trì hoãn trên đường, nhưng sau khi trở về bệnh cũng không khá hơn, cứ như vậy mà dùng cách này che giấu hành tung của hắn. Chủ yếu ở Tây Ninh phủ tới đây không có đoạn đường rẽ ngang, làm sao có thể yên ổn như vậy, lúc này mới qua ba tháng, hắn lại muốn tìm cách chống chế.
“Phu nhân nhà người khác hận lão gia nhà mình không thể một năm nghỉ đủ bốn mươi ngày, phu nhân của ta lại hận ta nghỉ thêm một ngày cũng không được.” Ôn Đình Trạm ai oán cảm thán.
“Chàng bớt bớt bộ dạng đáng thương lại.” Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn hắn, “Muội nói không hy vọng chàng nghỉ lúc nào. Chàng vừa mới đắc tội Hoàng Kiên, lại lén lút xuống tay với Nam Cửu Vương, đến lúc đó bị bọn họ nắm được nhược điểm cũng không tốt.”
“Phu nhân yên tâm, hai người bọn họ phải có đạo hạnh này trước đã, chỉ sợ sớm đã mưu triều soán vị, đại sự đã thành.” Ôn Đình Trạm ngữ khí nhẹ nhàng nói với Dạ Dao Quang, thấy ánh mắt Dạ Dao Quang không vui mới liên tục bảo đảm, “Ta lần này nếu bồi phu nhân đi mười hai ngày, tuyệt không tiếp tục báo nghỉ bệnh. Nếu mười hai ngày còn chưa tìm được Đơn Cửu Từ, phu nhân liền báo Tiểu Dương đưa ta về.”
“Tiểu Dương?” Dạ Dao Quang lập tức xốc lên màn xe, nhìn thoáng qua phía trước phía sau mới phát hiện mênh mông bên cạnh bọn họ có vài chiếc xe ngựa mới ngồi trở lại xe dò hỏi Ôn Đình Trạm.
“Ngày hội Trung thu, khó có được mấy ngày nghỉ, ta tất nhiên phải mang theo thê nhi một nhà đi du ngoạn.” Ôn Đình Trạm cười nói với Dạ Dao Quang.
“Đi nơi nào?” Dạ Dao Quang chưa thể tin Ôn Đình Trạm sẽ quang minh chính đại dựng cờ hiệu đánh tới Hàng Châu, hơn nữa từ Tây Ninh đến Hàng Châu bốn ngàn dặm đường, chạy xe chắc cũng mất mấy ngày nghỉ của Ôn Đình Trạm, gia hỏa này khẳng định lại minh tu sạn đạo ám độ trần thương*
*Minh tu sạn đạo ám độ trần thương: là một kế trong Tam Thập Lục Kế, kế này có nghĩa là chọn một con đường hay một cách thức tấn công mà không quân địch ngờ tới. Đây là mưu kế phát xuất từ một câu chuyện lịch sử thời Hán Sở Tranh Hùng, cụ thể như nào mn có thể tra thêm google nhé vì khá dài.
“Ung Châu.” Ôn Đình Trạm mỉm cười.
Ung Châu cũng chính là Cam Túc, là láng giềng Thanh Hải, lộ trình cũng coi như là hợp tình hợp lý.
“Hồ ly giảo hoạt.” Dạ Dao Quang mắng thầm một câu. Vậy là Ôn Đình Trạm cứ thế gióng chống khua chiêng mà đi, người sáng suốt đều nhìn thấy hắn tiến vào Ung Châu, nhưng đi tới nơi nào của Ung Châu, khẳng định sẽ không ai tìm được, “Được rồi, muội cũng tỉnh rồi, tiết kiệm thời gian chút, chàng mau bảo bọn họ tìm một chỗ nghỉ chân, ăn uống chút, chàng an bài người tiếp theo ở lại Ung Châu, chúng ta sớm chút tới Hàng Châu, qua nhà Văn Tử dự Trung thu.”
“Ta cũng đang có ý này.” Ôn Đình Trạm gật đầu, sau đó quay ra ngoài hô một tiếng, “Vệ Kinh.”
Xe ngựa rất nhanh ngừng lại, vừa xốc mành xe lên thì thấy một khách điếm, lần này Ôn Đình Trạm dẫn theo Càn Dương cùng Tuyên Khai Dương, thậm chí còn có Lôi Đình Đình cùng Đơn Ngưng oản, ngay cả Mạch Khâm hiện tại cũng cùng đường với bọn họ.