Nhưng Lục Vĩnh Điềm đã phí công tốn sức vì tốc độ của Ôn Đình Trạm nhanh hơn nhiều so với hắn. Ngày thứ hai sau khi ăn xong bữa tối, Ôn Đình Trạm đang cùng đi tản bộ với Dạ Dao Quang, lúc này cậu nhận được thư của Vệ Kinh. Cậu mở thư ngay trước mặt Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang cũng nhìn theo Ôn Đình Trạm, sau khi Dạ Dao Quang xem xong, cô không khỏi trừng to mắt. Cô chưa từng nghĩ đến Lương Thành Hề sẽ dùng thủ đoạn như vậy để đối phó với đường đệ của mình và Nguyễn Thư Hàm.
Thì ra Lương Thành Hề đã mất nửa năm thời gian để bố trí, người hại chết Nguyễn Tư Tư chính là đường đệ của hắn. Mặc dù không phải là nhị phòng tại Lương gia, mà chỉ là thứ xuất tam phòng nhưng nếu bàn về tư chất ở Lương gia thì Lương Thành Hề vĩnh viễn là đệ nhất, mà hắn vĩnh viễn chỉ xếp thứ hai nên hắn muốn tiêu diệt Lương Thành Hề.
Vào nửa năm trước Lương Thành Hề tìm một nữ nhân dịu dàng, nữ nhân này vô tình gặp được đường đệ của hắn, hắn dành hai tháng thời gian để bồi dưỡng nữ nhân này dựa theo mẫu người yêu thích của đường đệ. Nữ nhân này dùng thân phận quả phụ để tiếp cận đường đệ của Lương Thành Hề, chỉ mới nửa năm nàng ta đã chiếm được sự tin tưởng của đường đệ. Tối hôm qua, nữ nhân này đã thành công làm đường đệ của Lương Thành Hề qua đêm với một nữ nhân mắc bệnh hoa liễu.
Sau khi Lương Thành Hề nhận được tin của nữ nhân này, Nguyễn Thư Hàm không chút đề phòng đã bị Lương Thành Hề hạ độc rồi bán nàng vào kỹ viện thấp kém nhất... Trong thời gian này, Lương Thành Hề có thể nhanh như vậy đã kiếm được đường đệ của hắn ở bên ngoài là vì hắn đã không ít lần lợi dụng Nguyễn Thư Hàm.
Sau khi xem xong, Dạ Dao Quang không nói được cảm nhận của mình là gì. Cô cảm thấy Lương Thành Hề quá nham hiểm, cô nói không nên lời, nếu người nào dám nhục nhã giết hại người trong lòng của cô như vậy, có lẽ cô còn trả thù tàn nhẫn hơn nhiều so với Lương Thành Hề. Con rận không sinh trưởng trên người của mình, tất nhiên sẽ không đau không ngứa.
Không có ai có thể đứng trên đỉnh cao của đạo đức để đi phán xét bất cứ người nào, nếu như chưa từng trải qua nỗi đau của người khác thì không có tư cách gì đánh giá hành động của người ta.
"Có lẽ là do bị hai chúng ta kích thích nên hắn mới ra tay nhanh như vậy." Dạ Dao Quang nghĩ đến bọn họ mới xuất hiện vào ban ngày, buổi tối Lương Thành Hề đã thu lưới, chắc là hắn không muốn gây thêm rắc rối.
"Hắn bố trí đã nửa năm, cũng đã đến lúc hắn nên thu lưới lại." Ôn Đình Trạm nói xong liền nắm lấy tay của Dạ Dao Quang.
"Chúng ta đi tìm Nguyên Ân đại sư."
"Chàng nói là..." Dạ Dao Quang bị Ôn Đình Trạm kéo đi, bỗng nhiên cô đoán được ý của Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm gật đầu với cô, Dạ Dao Quang bắt đầu lo lắng.
Nếu Lương Thành Hề trả thù từng người một, hắn đã trả thù xong hai người mà hắn hận nhất, trong khoảng thời gian này hắn đã giả điên với phụ mẫu của hắn, hắn không thể giết phụ giết mẫu. Bây giờ còn người cuối cùng mà hắn vẫn chưa trả thù, người này chính là bản thân hắn.
Rất có khả năng hắn sẽ nhảy xuống sông nơi mà Nguyễn Tư Tư đã ngã xuống vì làm như vậy hắn mới cảm thấy khoảng cách giữa hắn và Nguyễn Tư Tư gần lại với nhau, cũng có lẽ hắn muốn trải nghiệm nỗi đau đớn trước khi chết của Nguyễn Tư Tư. Nếu Nguyễn Tư Tư và yêu quái kia thực sự lợi dụng Xá Lợi Phật giấu ở dưới sông, như vậy Nguyễn Tư Tư chắc chắn sẽ không ngồi nhìn Lương Thành Hề chết. Nếu nàng ta cứu Lương Thành Hề, chưa chắc nàng ta sẽ không tiết lộ yêu quái kia ra ngoài.
Nguyên Ân lão hòa thượng và Tế Minh đại sư còn chưa đi nghỉ ngơi, hơn nữa hai người đều ở trong phòng của Nguyên Ân, hình như hai người đã sớm ngồi chờ bọn họ đến đây. Dạ Dao Quang nhìn thấy tư thế này của bọn họ, cô liền nhịn không được thầm mắng một tiếng: Cáo già.
"Đại sư, sợ rằng Xá Lợi Phật sẽ xuất hiện vào hôm nay nên đệ tử thỉnh hai vị đại sư cùng đi một chuyến." Ôn Đình Trạm vô cùng tôn kính đối với hai vị đại sư.
"Hôm nay Xá Lợi Phật sẽ không xuất hiện, một người tiểu hữu đi cũng có thể đối phó, Ôn thí chủ không cần lo lắng, A di đà phật." Nguyên Ân vẫn nở nụ cười hiền hòa trước sau như một.
Dạ Dao Quang nhịn không được trợn mắt: "Lão hòa thượng, ông biết được khi nào Xá Lợi Phật xuất hiện thì cần ta làm gì, còn ông ở đây bình chân như vại (*), ta có thể đi được rồi."
"Đi hay ở, ở lại cũng đi, tiểu hữu đi và ở đều được cả." Nguyên Ân nói rất thâm ý.
Dạ Dao Quang nghiến răng, lông mày run rẩy, cô liền kéo Ôn Đình Trạm đi ra ngoài.
"Không nên tức giận." Bọn họ đi ra sân, lúc đi đến đường phố Ôn Đình Trạm mới vỗ về Dạ Dao Quang.
"Muội không tức giận, chỉ vì chuyện nhỏ này cũng khiến muội tức giận thì sớm muộn gì muội cũng sẽ bị lão hòa thượng làm cho tức chết." Dạ Dao Quang rất khoan dung, cô cũng đã quen với đức hạnh của Nguyên Ân, nếu như cô tức giận thì nói rõ tu vi và đạo hạnh của cô đều quá thấp. Cô nghiêng đầu nhìn thấy Ôn Đình Trạm có chút không chắc chắn nhìn mình.
"Chàng yên tâm, thế gian này người có thể khiến muội tức giận cũng không nhiều lắm, chàng được tính là một người nên ngàn vạn lần chàng đừng chọc muội tức giận, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
"Dao Dao cứ yên tâm, ta muốn để nàng vui vẻ còn sợ không kịp nữa là, ta nào dám để nàng tức giận?" Ôn Đình Trạm vội vã cam đoan, lần trước đã giáo huấn qua nên cậu làm việc càng thêm cẩn thận, hoàn toàn không dám để chính mình chịu một chút xíu tổn thương nào, cậu chỉ sợ cô sẽ không để ý tới cậu nữa.
Mặc dù hai người nói chuyện nhưng tốc độ không hề chậm chút nào, rất nhanh hai người đã đến gần cầu đá. Hiện tại ở cầu đá mỗi ngày đều có quan binh canh gác vì để phòng ngừa án mạng phát sinh lần nữa, hiệu quả của việc làm như vậy chính là để trấn an trong lòng của dân chúng. Vì để người dân an tâm, Dạ Dao Quang còn cố ý tặng thêm mấy lá bùa trấn yêu, để nơi này cắt đứt với bên ngoài là đề nghị của Ôn Đình Trạm. Thật ra Dạ Dao Quang biết rõ không chỉ vì trấn an lòng dân, hơn nữa càng thuận tiện để cho bọn họ đấu pháp và để giảm bớt làm phiền đến dân chúng.
Đến khi Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm chạy đến, bọn họ không nhìn thấy quan binh canh gác đâu cả, mà chỉ thấy một người mặc y phục màu trắng đang đứng trên đầu cầu. Lương Thành Hề xõa tóc dài trông rất giống một quỷ hồn.
Hắn đã đứng trên lan can của cây cầu, hai cánh tay mở rộng. Hắn nhắm mắt lại, cả người ngã xuống không chút do dự nào, hắn cứ như vậy ngã xuống sông.
Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang nhanh chóng thu lại hơi thở, ở dưới cầu có một gốc cây dương cao lớn ẩn núp. Quả nhiên cả người của Lương Thành Hề còn chưa chạm vào mặt nước thì có yêu khí tràn ra, hắn bị cố định lại trên mặt nước. Lương Thành Hề kinh ngạc mở mắt ra, hắn phát hiện mình không thể động đậy được.
"Phu quân, trở về đi..."
Ngoại trừ Lương Thành Hề và Dạ Dao Quang ra thì không có ai nghe được lời nói của Nguyễn Tư Tư được truyền đến từ dưới nước, Lương Thành Hề làm sao ngã xuống và làm sao được kéo lên, chờ hắn trở về trên lan can thì có một luồng gió thổi hắn ngã xuống trên cầu, một chút cảm giác đau đớn cũng không có.
Hắn ngây người trong chốc lát, lập tức hắn vô cùng kích động đứng trên cầu đá hô to: "Tư Tư…"
Nhưng lại không có bất kỳ hồi âm nào, hắn lại đứng trên lan can chuẩn bị nhảy xuống. Dạ Dao Quang để Ôn Đình Trạm đi ra ngoài, cô không thể đi ra ngoài, nếu không họ sẽ bị phát hiện.
"Công tử có chuyện gì nghĩ không ra? Vì sao phải tự sát?" Ôn Đình Trạm diễn một người qua đường có lòng tốt, cậu cương quyết kéo Lương Thành Hề rời đi.
***
(*) Bình chân như vại: Vững lòng, yên trí, không lo thiệt hại đến mình trong lúc người khác phải lo lắng.