Trận biến cố này, khiến tất cả mọi người đều hoảng hốt, về đến Dương phủ mọi người liền đi tắm rửa nghỉ ngơi, Dạ Dao Quang cũng sớm lên giường, nhưng nửa đêm bị Dương đại thái thái đích thân đến đánh thức.
“Lưu ma ma, xảy ra việc khẩn cấp gì sao?” Dạ Dao Quang khoác vội chiếc áo, vẫn còn mơ màng.
“Dạ cô nương, quả thật xin lỗi, nửa đêm làm phiền giấc ngủ của cô nương, nhưng thật sự việc này chỉ có thể nhờ cô nương, lão nô bảo Xuân Tú, Xuân Lệ hầu cô nương mặc quần áo, phiền cô nương theo lão nô đi một chuyến.” Lưu ma ma vừa áy náy vừa khẩn cầu nói với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nghe xong cũng trở nên tỉnh táo, đoán chừng là vì chuyện bắt cóc trẻ em ở hội hoa đăng, nếu như Tiền phu nhân đã đưa thư đến trước, ắt hẳn cũng có nhắc đến chuyện của Hà tam gia, đêm khuya đến tìm, nhất định là gia đình nào đó có quan hệ cực tốt với Dương phủ đã bị bắt mất con.
“Được, cho ta thời gian một nén nhang.” Dạ Dao Quang không để hai nha hoàn phải ra tay, bảo họ đặt nước nóng xuống, nhanh chóng rửa mặt, dùng hai cây trâm bạch ngọc đơn giản bới tóc lên rồi lập tức theo Lưu ma ma đi chính đường dùng để tiếp khách ở tiền viện.
Vừa đến nơi không ngờ tất cả mọi người đều đã có mặt, ngay cả Ôn Đình Trạm và Dương Tử Quân đang ngủ lơ mơ cũng đã ở đây. Ngoài ra còn có hai người nam nhân, một khoảng bốn chục tuổi, người này tướng mạo không đẹp, nhưng ánh mắt sáng long lanh, ẩn chứa nét tinh anh. Dạ Dao Quang biết đây là phụ thân của Dương Tử Quân. Người còn lại khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tướng mạo nho nhã tuấn tú, vừa nhìn biết ngay là người trí thức, nhưng sắc mặt lo lắng, thần sắc tiều tụy.
“Đây là phu quân của ta, còn đây là tứ gia của Mạnh gia.” Dương đại thái thái giới thiệu.
“Dương đại gia, Mạnh tứ gia.” Dạ Dao Quang gật đầu theo phép lịch sự.
“Dạ cô nương, kẻ hèn này nhận được thư của Tiền lão đệ, Tiền lão đệ tán dương Dạ cô nương hết lời, hôm nay xin nhờ Dạ cô nương một việc.” Dương đại gia Dương Trác lên tiếng.
“Mạnh tứ gia bị bắt cóc hài nhi ư? Chẳng hay Mạnh tứ gia và Mạnh gia ở Lô Lăng có quan hệ gì?” Trong lòng Dạ Dao Quang sớm đã hiểu rõ, lên tiếng hỏi.
Mọi người đều không ngờ Dạ Dao Quang lại hỏi như vậy, nhưng Mạnh tứ gia rất biết kiềm chế: “Tại hạ Mạnh Bác, là trưởng tử đích tôn của nhị phòng Mạnh gia Lô Lăng.”
“Là đường huynh của Mạnh Bát cô nương?” Dạ Dao Quang hỏi.
“Dạ cô nương quen Đình tỷ nhi?” Mạnh tứ gia lập tức hiểu ra: “Mười ngày trước Đình tỷ nhi trên đường từ Vĩnh An Tự về từng đến gặp tại hạ, Đình tỷ nhi đã thay đổi chấp niệm trước đó, tại hạ không kềm được hỏi một câu, Đình tỷ nhi nói được cao nhân chỉ điểm, không lẽ chính là Dạ cô nương?”
“Không dám nhận hai chữ cao nhân, quả thật chỉ giúp Mạnh Bát cô nương đoán mệnh thôi.” Dạ Dao Quang cười, nói.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi |||||
“Dạ cô nương, vậy thì xin hãy giúp tại hạ tìm lại nhi tử, tại hạ ắt hậu tạ.” Mạnh tứ gia vội nói.
“Vậy ta sẽ giúp Mạnh tứ gia bói một quẻ.”
Dạ Dao Quang giúp Mạnh tứ gia bói một quẻ, không ngờ đó chính là quẻ thứ năm mươi bảy trong sáu mươi bốn quẻ: Quẻ Tốn.
“Cô nương, kết quả thế nào?” Mạnh tứ gia vội hỏi.
Ông và thê tử là đôi phu thê tình thâm, thành hôn bốn năm mới có được một nhi tử, nhi tử năm nay mới bốn tuổi, vừa nghe tin nhi tử bị bắt cóc, thê tử lập tức ngất đi, khi tỉnh lại thì ra sức tự trách móc bản thân, khóc sưng húp hai mắt, quan phủ đã phái người đi điều tra, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, nhi tử của mình từ nhỏ đã được nâng niu, lọt vào tay bọn bắt cóc, không biết sẽ phải chịu bao nhiêu khổ, ông không thể chờ thêm giây phút nào, toàn phủ đều được huy động, ngay cả bổn gia ở huyện thành cũng đang phái người tìm, nhưng nhất thời vẫn chưa tìm thấy, thê tử nước mắt rơi không ngừng, ông quả thật không thể trơ mắt nhìn nữa, khi đi tìm người đã gặp Dương Trác đang trên đường về, vốn dĩ chỉ là hàn huyên đôi lời, nhưng sau đó Dương Trác nhắc đến Dạ Dao Quang, nên ông bèn theo đến đây.
“Mạnh tứ gia, đây là quẻ Tốn, dùng cách giải tam sơn thủy, ta sẽ vẽ cho ông một bức hình.” Dạ Dao Quang dùng ngón tay chấm nước trà vẽ lên mặt bàn: “Thìn sơn Tuất hướng; Tốn sơn Càn hướng, Tỵ sơn Hợi hướng, ông xem vụ án bắt cóc này ứng với Càn vị, cũng chính là hướng tây bắc, ông đi tìm theo hướng tây bắc gần nghĩa trang hoặc miếu tự, vào ngày Mão, Hợi chắc chắn bắt được bọn bắt cóc, hôm nay là ngày Tân Sửu, ngày mai là ngày Nhâm Dần, ngày mốt chính là ngày Quý Mão, do đó không cần sốt ruột, nhi tử của ông chắc chắn đang bị nhốt ở nơi gần hương hỏa.”
“Dạ cô nương, tại hạ từng quen biết một thuật sĩ Dịch học, người đó từng nói từ quẻ tượng có thể suy đoán ra tướng mạo, chẳng hay Dạ cô nương...” Mạnh tứ gia cũng hơi sốt ruột, nếu như quẻ tượng đã nói phải chờ đến ngày mốt mới tìm được, ông muốn biết thêm thông tin.”
“Ngũ hành suy thân hình, lục thần suy tướng mạo.” Dạ Dao Quang mỉm cười nói: “Quả thật có thể. Bây giờ ta sẽ giải quẻ cho Mạnh tứ gia, phiền Dương đại thái thái chuẩn bị bút mực.”
Dương đại thái thái nhanh chóng cho người chuẩn bị xong xuôi, Ôn Đình Trạm đích thân mài mực cho Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang cầm bút chấm mực vừa vẽ vừa nói: “Người khắc ta là quan quỷ, trong lục hào, đạo tặc đều xem hào quan quỷ, hào quan quỷ của quẻ Tốn là hào thứ tư, hào dương cho thấy người bắt lệnh công tử là nam tử, hào thứ tư thuộc tính Kim, hôm nay là ngày Tân Sửu, lục thần bắt đầu từ Bạch Hổ, vị trí thứ tư là Chu Tước...”
Quẻ tượng có thể suy đoán ra tướng mạo đại khái của con người, người khác nhau lục thần cũng khác, khác thuộc tính khác thân hình, khác lục thần khác vẻ ngoài, cộng thêm cửu diệu phán đoán tính cách, còn những chi tiết nhỏ như tuổi tác thì chỉ có phong thủy sư có thể phỏng đoán. Khả năng vẽ của Dạ Dao Quang từ kiếp trước đã khá tốt, tất nhiên chỉ về mặt vẽ bùa, nhưng kiếp này nhân vật có thêm một chút căn bản, cô vẽ hình phác họa đơn giản nhưng lại rất hình tượng.
“Bức hình này có thể dùng để tham khảo.” Dạ Dao Quang đưa bức hình cho Mạnh tứ gia, lại nhắc nhở vài câu: “Bọn bắt cóc này rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước, lúc đó đế đèn bị sụp là do bị rắp tâm gây nên, dùng để phân tán những người trông coi, bọn bắt cóc thừa lúc loạn lạc ra tay, số người bị bắt cóc không ít, có thể thấy rằng sẽ không bán ra ngoại thành, do đó Mạnh tứ gia hãy nhớ tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ, chờ thêm một ngày không hẳn là không thể.”
“Đa tạ Dạ cô nương, khi nào tại hạ tìm lại được nhi tử, nhất định sẽ đích thân đến nhà hậu tạ.” Mạnh tứ gia xúc động rơi lệ, cầm bức hình rời khỏi.
Xong việc, trời cũng sắp sáng, Dương đại thái thái vội dặn dò người hầu đi làm bữa sáng, Dương Tử Quân trở về phòng chợp mắt thêm một lúc, còn Dạ Dao Quang thì dẫn Ôn Đình Trạm về gian viện của cô.
“Bộ quyền pháp đó chàng không cần luyện nữa, hôm nay hãy uống viên đan dược này.” Dạ Dao Quang kiểm tra xương cốt của Ôn Đình Trạm, bộ quyền pháp đó là để Ôn Đình Trạm thư giãn gân cốt, sau đó mới có thể luyện võ, cho dù không thể ngưng tụ khí ngũ hành, nhưng vẫn có thể ngưng tụ chân khí.
Viên đan được Mạch Khâm cho, sẽ giúp Ôn Đình Trạm bù đắp lại những năm bị gián đoạn.
Ôn Đình Trạm không hề nghi ngờ Dạ Dao Quang, nuốt viên đan dược Dạ Dao Quang đưa, sau đó làm theo phương pháp Dạ Dao Quang hướng dẫn để tiêu hóa đan dược, Dạ Dao Quang không ngồi không chờ đợi, cũng bắt đầu việc tu luyện thường lệ của cô.
Hai người đều dùng hơn một canh giờ, trời sáng hẳn bèn đến chính đường dùng bữa sáng.
“Dương đại thái thái, ắt hẳn hoàn cảnh của ta và Ôn Đình Trạm thái thái cũng hiểu rõ, ta muốn mua vài hạ nhân về trông nom nhà cửa, còn muốn mua một ít điền trang cửa tiệm để làm của, nhờ Dương đại thái thái giới thiệu cho vài người trung gian tốt.”