“Đúng vậy, có ma quỷ lộng hành, náo loạn đã mười năm nay.” Lúc này bà lão Mộc bưng một ngọn đèn dầu tiến vào, đặt đèn dầu lên chiếc bàn trong nhà chính, lại đi lấy nước nóng cho Dạ Dao Quang rửa mặt.
Dạ Dao Quang nhanh chóng tiến lên phía trước tự mình làm, ngượng ngùng khi để bà lão làm cho, vừa vắt chiếc khăn ướt vừa nói: “Như thế nào lại náo loạn mười năm rồi, thôn các người lẽ nào không báo nha môn? Hay mời người bắt quỷ sao?”
Dạ Dao Quang vừa tới, nhìn thấy không ít người, trên mặt bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu sầu khổ. Điều này không giống cảnh tượng sống dưới bóng ma quỷ thời gian dài như vậy.
“Trong thôn đã dùng số tiền lớn để mời đạo sĩ, cũng đã báo nha môn.” Ông lão Mộc nói:
“Có điều đều vô dụng, sau này chúng ta cũng hiểu, quỷ này không làm tổn thương đến người trong thôn chúng ta, chỉ thương tổn người nơi khác tới. Mười năm trước vốn dĩ thị trấn chỉ cách chúng ta không đến năm dặm, đều bị quỷ kia náo loạn, thị trấn phải dời ra ngoài ba mươi dặm, người trong thôn chúng ta cũng càng ngày càng ít. Vì vậy, hai đứa con trai của lão đây đều phải làm việc trên trấn, thật sự là quá xa, hai lão già chúng ta chỉ có thể để bọn chúng chuyển nhà lên trấn sống, dịp lễ tết thì trở về thăm chúng ta.”
Thảo nào ông lão Mộc thấy cô muốn vào rừng lại khẩn trương như vậy. Theo lý mà nói, con quỷ này đã ở đây hơn mười năm, nó hẳn đã lấy không ít mạng người, nếu không cũng không khiến một thị trấn đang yên lành phải chuyển đi. Chuyện lớn như vậy nhưng nha môn đến bây giờ cũng không quản, điều này có chút không thể nói nổi.
“Thôn nhỏ này của chúng ta, tiền cước phí còn không lấy được, người trong nha môn sao để ý đến.” Bà lão Mộc oán trách một câu:
“Hơn nữa, nữ quỷ kia rất lợi hại, bảy năm trước thật vất vả mới có một vị quan huyện nguyện ý quản chuyện này. Không nghĩ tới ngày đầu tiên vị quan huyện đó mời đến một đạo sĩ làm phép thì tới đêm, lúc quan huyện đi tiểu đêm, bên gối chính là cái đầu bê bết máu của đạo sĩ đó, làm quan huyện sợ choáng váng. Năm nay chúng ta đã đổi hai vị quan huyện, chẳng ai muốn quản thêm chuyện này, cũng may nữ quỷ kia biết chúng ta khổ, chưa hề làm hại chúng ta.”
Nữ quỷ? Lại là nữ quỷ, kiếp trước và kiếp này Dạ Dao Quang thật sự thường xuyên gặp phải nữ quỷ, quỷ nam thực sự rất ít gặp. Đó là vì nữ nhân thuần âm, khí sau khi chết dễ dàng dung hợp hơn, âm khí cũng dễ dàng ngưng tụ, cũng không phải như đồn đại, nữ nhân dễ oán hận, dễ bị hại.
“Haiz.” Ông lão Mộc thở dài một hơi, rõ ràng là vì quỷ nữ này không hại mọi người trong thôn họ nhưng vẫn làm lòng bọn họ hoảng sợ. Ông lão Mộc khom lưng xuống, lắc lắc đầu rồi đi vào phòng của mình.
Bà lão Mộc ngược lại rất cẩn thận, đưa cô đến phòng trống trong nhà, đổi chăn đệm sạch sẽ, thậm chí còn để lại cho Dạ Dao Quang một chiếc đèn đầy dầu, nói Dạ Dao Quang sớm nghỉ ngơi đi rồi đi ngủ. Dạ Dao Quang nằm ở trên giường, đắp chiếc chăn tràn đầy hương vị ánh nắng mặt trời, hai tay gối đầu, nghĩ nữ quỷ kia hẳn là ở trong rừng cây, nếu không trong thôn nhất định có âm khí. Nếu gặp phải việc này sao có thể coi như không biết, cô thế nào cũng phải vào trong rừng xem một chút.
Đợi khoảng chừng một canh giờ, ông lão Mộc đã ngủ say, Dạ Dao Quang liền xoay người xuống giường. Chân tay cô nhẹ nhàng từ cửa sổ xoay người ra ngoài. Đi ra sân, Dạ Dao Quang nhìn ngọn núi phía xa, chỉ thấy ở chỗ sâu trong rừng, một luồng khí âm quỷ tối đen xông thẳng tới chân trời như một cây hòe cực lớn đang lay động những chiếc lá, những nhánh cây đen sì giương nanh múa vuốt về phía chân trời, thấy thế Dạ Dao Quang liền kinh hãi.
“Cái này là có bao nhiêu oán khí đây!” Nói thật, đẹp như chuông lắc. Thế nhưng trong chuông lắc tích lũy bao nhiêu oan hồn mới có âm khí ngất trời như vậy, mà ở trong rừng chắc hẳn không tồn tại nhiều quỷ hồn. Một núi không thể chứa hai hổ, quỷ trên thế giới cũng giống như vậy.
“A!” Kim Tử khoa chân múa tay.
“Ta đương nhiên hiểu, quỷ này không chỉ có mười năm đạo hạnh.” Vị trí nơi này cũng không đặc thù nên sẽ không sinh ra hoàn cảnh hay môi giới có lợi cho quỷ tu hành, lại không thêm vào các nhân tố bên ngoài. Cho dù oán khí lớn hơn nữa, thu nạp dương khí của người sống nhiều hơn nữa, con quỷ này cũng không thể đạt đến mức này.
Dạ Dao Quang không do dự đi vào trong rừng, đi về phía hắc khí ngút trời. Nguyên nhân cụ thể thế nào, chỉ có thể đợi đến khi nhìn thấy nữ quỷ mới biết. Sau khi tới gần, cô nghe được hàng loạt tiếng gào khóc thảm thiết, nhất là vào cuối thu, đại đa số cây cối đều đã tàn lụi, tất cả đều là những cành cây trơ trọi đu đưa trong gió lạnh. Ánh trăng sáng làm bóng cây hắt xuống, người nhát gan chỉ cần thấy cái bóng trên mặt đất cũng có thể bị dọa chết.
Sắc mặt Dạ Dao Quang lại vô cùng bình thản, ngay cả quỷ cô còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ những thứ này? Khi cô bước vào địa bàn nữ quỷ, một luồng âm khí giống như lốc xoáy đánh úp về phía cô, muốn cuốn cô ra ngoài. Khí ngũ hành quanh người Dạ Dao Quang nổi lên, trụ vững thân mình. Dạ Dao Quang ngược lại càng hiếu kỳ, không phải nói nữ quỷ này chuyên làm hại người ngoài thôn sao, nhưng sao lại chỉ có ý đưa cô ra ngoài?
“Ồ?” Trong không khí truyền tới một giọng nữ khe khẽ.
Lại thêm một trận gió lạnh mãnh liệt hơn, khác với lúc trước chỉ thuần túy muốn đẩy cô ra, lúc này còn mang theo lực công kích. Trong gió lạnh đã có lưỡi dao sắc bén, cổ tay Dạ Dao Quang vừa động, lấy ra Thiên Lân, thủ quyết đầu ngón tay biến hóa. Cô bóp chặt đầu ngón tay, Thiên Lân trên người liền lơ lửng trước mắt, một đường từ chuôi đao đến mũi đao Thiên Lân chợt lóe lên ánh sáng màu vàng rồi biến mất khiến những đường vân phức tạp của nó trong nháy mắt sáng lên. Bỗng dưng Thiên Lân lượn vòng lên, nhanh chóng xoay tròn giữa không trung, gió lạnh bị nó hấp thu từng chút một.
“Ta tưởng người nào cả gan xông vào rừng quỷ của ta, hóa ra là một người tu luyện có đạo hạnh.” Trong không khí truyền đến một giọng nữ lạnh như băng.
Tiếng nói của nàng vừa rơi xuống, một luồng gió lạnh như sóng lớn trên biển cuộn lên. Lá khô trên đất bay thành vòng, cuối cùng tụ lại trong gió thành một hình tròn chứa đựng sức mạnh khổng lồ, bốc cháy trên không trung như ngọn lửa màu đen rồi lao cực nhanh về phía Dạ Dao Quang.
Chân Dạ Dao Quang đứng vững, hai cánh tay ẩn chứa khí ngũ hành quấn thành một thái cực, nhanh chóng ngưng tụ sức mạnh thuần khiết, nhìn như rất chậm rãi lao tới quả cầu lá khô kia. Chính khí trào dâng như một trận mưa thuận gió hòa, giống như một con rồng vô hình bay nhanh đi, dập tắt ngọn lửa của khí âm quỷ, bổ ra quả cầu lá khô, bay nhanh đến cây hòe to lớn kia.
Mũi chân Dạ Dao Quang nhẹ nhàng điểm trên mặt đất, thân thể uyển chuyển như một con bướm giương cánh bay đi. Thủ quyết trên tay cô nhanh chóng biến hóa, cùng lúc bay đến trước cây hòe lớn, bàn tay cô đẩy các ấn văn cổ xưa ra.
Cũng vào lúc này, Dạ Dao Quang cảm nhận được một luồng khí chí âm trước nay chưa có, nồng nặc hơn cả quỷ đạo trong địa cung, sau đó cô nhìn thấy một hạt châu được khí chí âm đen kịt quẩn quanh.
Âm châu ngàn năm! Cây hòe già này đã hình thành Âm châu, còn bị một quỷ hồn chiếm được!