“Thế nào? Còn muốn thử nữa sao?” Giọng nói lạnh lùng của Dạ Dao Quang vang lên.
Còn tưởng rằng chiếm được thân thể người phàm để uy hiếp Dạ Dao Quang khiến Dạ Dao Quang e sợ thiên đạo trừng phạt mà không dám giết người vô tội, quả đúng là không biết trời cao đất rộng.
Lúc này nữ quỷ mới phát hiện ra thiếu nữ giả nam trang trước mắt này tuy tuổi tác không lớn nhưng kinh nghiệm đối phó ma quỷ thì vô cùng phong phú. Nó thu hồi lại sự coi thường ban đầu, đột nhiên vung tay lên, mái tóc dài như thác nước bắt đầu phát triển phóng tới chỗ Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang giơ roi lên, đánh cho chỗ tóc kia tan thành mây khói. Đúng lúc này nữ quỷ cũng tự cắt đi mái tóc của chính mình, nhảy lên cành cây bên cạnh, duỗi móng vuốt ra móc sâu vào thân cây to bẻ được một khúc gỗ sau đó đánh về phía Dạ Dao Quang đang đuổi theo, ép Dạ Dao Quang phải dừng lại để né tránh, cuối cùng dùng nửa khúc gỗ tiếp tục đánh về phía Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang bắt đầu vận khí, khí ngũ hành sắc bén chém nát khúc gỗ trước mặt, tầm mắt cô nhìn xuyên qua đám gỗ vụn thấy nữ quỷ đang duỗi móng định đánh về phía Ôn Đình Trạm. Nó tưởng rằng Ôn Đình Trạm chỉ là một người phàm nên muốn dùng Ôn Đình Trạm uy hiếp Dạ Dao Quang. Lúc này Dạ Dao Quang đứng im bất động, lạnh lùng nhìn nữ quỷ.
Ôn Đình Trạm nhìn nữ quỷ đang bay về phía cậu, Dạ Dao Quang đã từng nói với cậu rằng nữ quỷ này có thể chiếm lấy thân thể người phàm, nếu như dùng chân khí thì không thể gây thương tổn cho nó mà chỉ chỉ gây thương tổn cho chủ nhân thân thể. Ánh mắt Ôn Đình Trạm vô cùng bình tĩnh, cậu đứng im ở đó nhìn nữ quỷ đang tiến đến gần.
Nữ quỷ đang định bóp cổ Ôn Đình Trạm thì một luồng dương khí nhanh chóng bạo phát, đó là sức mạnh của Dương châu trên người Ôn Đình Trạm. Sau đó một trận gió mạnh mẽ lập tức đánh bay nữ quỷ ra ngoài khiến hồn phách trong thân thể nó suýt nữa bắn ra. Cũng may hiện tại nó có một chút tu vi nên nhanh chóng né tránh thân thể, Dạ Dao Quang cũng không ngờ tốc độ của nó lại nhanh như vậy, cô còn chưa kịp tấn công nó đã né được rồi. Truyện Quan Trường
Thân thể nữ quỷ đập vào mặt đất, Dạ Dao Quang tiến lên dán một lá bùa lên trán nó, trong nháy mắt nữ quỷ như bị đóng đinh trên mặt đất, không thể động đậy được.
Đầu ngón tay ẩn chứa khí ngũ hành của Dạ Dao Quang khẽ chuyển động, một lá bùa bay ra từ đầu ngón tay Dạ Dao Quang, lơ lửng trên thân nữ quỷ. Lá bùa bị Dạ Dao Quang chuyển hóa thành từng vòng ánh sáng màu vàng kim, nhanh chóng bao phủ toàn thân nữ quỷ.
Nữ quỷ phát ra một tiếng thét thê lương, trong nháy mắt khuôn mặt nó trở nên dữ tợn vô cùng, dưới thân thể nó lại có một khuôn mặt mơ hồ hiện ra.
“Nếu ngươi giết ta, ta sẽ giết nàng!” Lúc này nữ quỷ bắt đầu phát ra âm thanh uy hiếp.
Dạ Dao Quang thấy một luồng ánh sáng màu xanh lam hiện lên trong tay nữ quỷ, liền dừng tay lại: “Ngươi dám khống chế thần hồn của nàng?”
“Nếu ngươi giết ta, ta sẽ cùng nàng ta đồng quy vu tận.” Nữ quỷ thở dốc.
“Ta không thể buông tha cho ngươi.” Dạ Dao Quang cũng nhất định không thỏa hiệp.
“Ngươi không sợ mình sẽ tạo ra sát nghiệt giết oan người vô tội, làm tổn hại đến tu vi hay sao?” Nữ quỷ cúi đầu, nói bằng giọng mỉa mai.
Còn không đợi Dạ Dao Quang nói chuyện, một mũi kiếm nhỏ đã đặt trước mặt nữ quỷ: “Ta sẽ biến ngươi thành người chết trước khi nàng kịp tạo sát nghiệt!”
Nữ quỷ và Dạ Dao Quang đều sửng sốt không kịp phản ứng. Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm đang cầm trường kiếm đứng trước mặt cô, đứng ngược với ánh trăng, đôi mắt của Dạ Dao Quang bỗng có chút ướt át. Ôn Đình Trạm chính là như vậy, vì cô mà không tiếc trả giá bất cứ thứ gì…
“Nếu ngươi muốn động thủ thì cần gì phải uy hiếp ta?” Nữ quỷ lạnh lùng nhìn Ôn Đình Trạm.
“Cũng không phải là uy hiếp ngươi, mà chỉ là thông báo cho ngươi thôi, ngươi không có tư cách để chúng ta uy hiếp.” Sắc mặt Ôn Đình Trạm vô cùng bình thản, trong ánh mắt của cậu còn mang theo sự khinh thường:
“Tuy ta là phàm nhân nhưng cũng không muốn nhiễm máu tươi, nếu ngươi nguyện ý phối hợp thì tất cả đều vui vẻ, nếu không thì ta cũng chỉ có thể dùng hạ sách này mà thôi!”
“Ngươi…” Nữ quỷ tức giận nhìn Ôn Đình Trạm:
“Ngươi chính là người được cát thần phù hộ, nếu ngươi tàn sát người vô tội ngươi sẽ biến thành sát thần, đến lúc đó ngươi càng dễ sa vào ma đạo hơn là đám ma quỷ như chúng ta!”
“Đó là chuyện của ta, liên quan gì tới ngươi?” Ôn Đình Trạm lạnh nhạt nói.
Trong lòng nữ quỷ bắt đầu dao động, nó có thể cảm nhận được nam tử trước mắt này tuyệt đối không phải đang nói đùa. Nếu nó muốn hủy đi thần hồn của thân thể này thì nó phải giết chủ nhân thân thể này trước, không có thân thể này che chở thì nó không phải là đối thủ của nữ tử kia, đến lúc đó muốn trốn cũng không kịp nữa!
Cục diện vô cùng căng thẳng, đầu ngón tay Dạ Dao Quang ngưng tụ khí ngũ hành đánh về phía nữ quỷ.
“Dao Dao, dừng tay!” Ôn Đình Trạm không muốn Dạ Dao Quang phải chịu sát nghiệp nên xoay người chắn trước mặt nữ quỷ.
“Trạm ca!”
Dạ Dao Quang kéo tay Ôn Đình Trạm lại, tốc độ của hai người rất nhanh nên lập tức xoáy thành một vòng tròn, sau đó hai người đồng thời ngăn cản lại một chưởng kia.
Cũng may là Dạ Dao Quang chỉ muốn giết chết thân thể nguyên chủ bị nữ quỷ bám vào nên cũng không ra tay quá nặng, hai người mỗi người cản lại một nửa khiến cả người đều đau nhức nhưng không có nội thương gì nghiêm trọng.
“Chàng điên rồi sao?”
“Nàng điên rồi sao?”
Hai người đồng thời lên tiếng, sau đó lập tức ngây ngẩn cả người. Cuối cùng Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang vào lòng: “Nha đầu ngốc, ta giết một người thì sao, ta sẽ cứu trăm người bù lại, trăm người không đủ thì ta cứu ngàn người, ngàn người không đủ ta sẽ cứu vạn người…”
Dạ Dao Quang đưa tay đánh vào sau lưng Ôn Đình Trạm: “Chàng mới là đồ ngốc, nếu như nhân quả luân hồi có thể tính toán như vậy thì quá dễ dàng rồi. Sinh mệnh mỗi người chỉ có một, giết một người vô tội chính là tạo sát nghiệp vô cùng lớn, không phải chuyện có thể dùng công đức để bù đắp…”
Nữ quỷ im lặng nhìn hai người, lập tức bị chấn động. Nó chưa từng nghĩ đến thế gian còn có một đôi nam nữ như thế này, có thể vì người kia mà không để ý tính mạng của mình, thậm chí dám can đảm chống lại ý trời. Nam nhân kia có thể vì nữ tu mà giết người, không sợ sa vào ma đạo, nữ tu lại vì nam nhân kia mà tình nguyện hao tổn tu vi…
“Chúng ta đều là kẻ ngốc, bởi vì chúng ta đều coi trọng đối phương hơn chính bản thân mình.” Ôn Đình Trạm để cho Dạ Dao Quang tùy ý phát tiết tâm tình trên người cậu, đánh cậu. Cậu chỉ nhẹ nhàng nói một câu bên tai Dạ Dao Quang, âm thanh nhẹ nhàng ôn nhu như gió xuân khiến tâm tình nóng nảy của Dạ Dao Quang lập tức dịu xuống.