“Nếu trời sinh ra yêu vì còn phân ra thiện ác, nếu người nhập yêu, đó chính là vào yêu đạo. Cho dù là người lương thiện nhưng nếu tiến nhập yêu đạo sẽ không có đường quay trở lại.”
“Sư phó rất ghét yêu đạo sao?”
“Con đường yêu tu, đều lấy sinh linh vô tội để tu luyện. Phàm là những người tu luyện chính thống đều chán ghét.”
Lời này nàng luôn nhớ kỹ. Khi nàng bị trục xuất khỏi Phượng tộc, nàng đã đợi hắn thật lâu, nàng cũng không rõ phải đợi bao lâu nhưng nàng tin tưởng hắn sẽ đến tìm nàng, cho nàng một công đạo, một lời giải thích.
Mặc dù chỉ là vô tình nói, nàng cũng sẽ tiếp thu. Nhưng nàng vì hắn tìm mọi lý do, mọi sự chờ đợi của nàng đều rơi vào vô vọng. Tình ý của nàng đối với hắn dần dần hóa thành chấp niệm.
Tâm ma đã sinh ra, vạn hoài niệm đều bị diệt.
Nàng biết hắn chán ghét nhất là yêu đạo, nàng liền nghĩ một ngày kia đứng ở trước mặt hắn, nhìn xem trong mắt hắn có tia hối hận nào hay không, càng nghĩ nàng càng cảm thấy khoái ý!
Chính là lúc nàng vừa mới có chút tu vi, nàng liền nghe được tin tức hắn phi thăng.
Ha ha ha ha ha, nực cười cỡ nào. Nàng còn si tâm vọng tưởng nghĩ hắn đêm khuya mất ngủ vì áy náy với nàng hay không, nhưng người ta đã sớm quên sạch sẽ nàng, tâm vô tạp niệm phi thăng thành tiên.
Nàng đối với hắn mà nói thế nhưng không phải là gì cả!
Nàng hận tới cực hạn, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Cuối cùng nàng gặp một người, người này chính là người của Nguyên quốc sư. Hắn cho nàng biết cách tu luyện nhanh nhất, cũng là dễ dàng nhất để nàng chạy trốn vào yêu đạo.
Bách mục yêu, thật tốt a. Có thể móc xuống đôi mắt của những nam nhân không thuận mắt nàng. Đôi mắt đó chẳng những làm tăng thêm tu vi của nàng, còn có thể đủ làm nàng ngàn dặm vẫn tinh thông. Bao nhiêu lần, những người đó luôn miệng nói nàng tu luyện ngược, còn chưa có đuổi theo, nàng đã bỏ trốn mất dạng……
Nàng nỗ lực tu luyện, chỉ có một chấp niệm, đó chính là vượt qua địa ngục, sát nhập Tiên giới. Trở thành yêu thần mà mọi thần tiên đều phải đau đầu. Liền ở lúc chỉ còn thiếu một đôi linh mục, nàng đều đã mặc sức tưởng tượng, lúc đó nàng đứng ở cao cao tại thượng trước mặt tiên quân, hắn còn có thể nhận ra nàng……
Nhưng hắn sớm đã chết, mỗi người đều nói là nàng thiếu hắn, nàng đã từng không tin, đã từng khinh miệt, nhưng hiện giờ nàng mới biết được nàng rốt cuộc thiếu hắn rất nhiều. Nàng gánh vác thâm tình của hắn, tình yêu của hắn, thậm chí gánh vác cả sinh mệnh của hắn……
Nếu hắn không gặp gỡ nàng, nếu hắn chưa từng nghĩ tới sẽ bảo vệ nàng, nếu hắn chưa từng có tình ý với nàng, hắn sẽ không lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan như vậy, sẽ không vội vàng như vậy để Bạch Linh cứu nàng cho nên vô pháp giải thoát, ở tình thế không nửa phần thắng lại nghênh chiến yêu thú!
Có lẽ, có lẽ hắn sẽ không ngã xuống……
“A a a a ——” Bạch Nguyệt đầu kịch liệt đau đớn, nàng ôm đầu kêu thê lương.
Không chỉ mình Bạch Nguyệt không thể tiếp thu chân tướng này, ngay cả Bạch Kỳ cũng không thể: “Các ngươi nói bậy, ta vẫn luôn ở Phượng tộc, ta chưa từng nhìn thấy sư phó đánh nhau với yêu thú, hết thảy đều là các ngươi nói dối!”
“Bạch Kỳ, 50 năm trước, ngươi đã quên ngươi có một giấc mộng sao?” Bạch Thanh trưởng lão than nhẹ một tiếng.
“Mộng?”
“Mộng, ngươi nghe được âm thanh đầu tiếng, đó là tiếng sư phó của ngươi.”
Bạch Kỳ đồng tử co rụt lại.
Hắn là một người câm điếc, sư phó mất tung tích hồi lâu, đêm hôm đó hắn trong lúc ngủ mơ thấy được sư phó, thậm chí nghe được giọng nói của sư phó. Sư phó nói gì đó với hắn mà hắn không nhớ rõ, hắn chỉ biết tỉnh lại lúc sau, hắn có thể nghe được điểu ngữ, có thể ê ê a a bắt đầu học nói chuyện. Thậm chí dung mạo của hắn một ngày kia liền cũng có thay đổi.
Hắn vẫn luôn cho rằng sư phó bị hại, là sư phó có linh phù hộ cho hắn!
“Bạch Minh chân quân cuối cùng chân linh tan hết đều dành cho ngươi. Xác chết của hắn nhanh như vậy hủ bại chính bởi vì như vậy.” Bạch Thanh ngữ khí khâm phục nói.
“Bạch Mạc đâu?” Bạch Kỳ bộ mặt dữ tợn, “Bạch Mạc chính miệng nói với ta hắn thực có lỗi với sư phó!”
“Bạch Mạc trưởng lão sở dĩ áy náy, đều không phải như ngươi suy nghĩ.” Bạch Vưu cũng mở miệng giải thích, “Năm đó, nếu Bạch Minh chân quân không vì đỡ cho Bạch Mạc trưởng lão một chưởng trí mạng, có lẽ Bạch Minh chân quân cũng không cần dùng tới phương pháp đồng quy vu tận đem yêu thú kia tru diệt.”
“Không, ta không tin, không phải như vậy……” Bạch Kỳ trong miệng nỉ non, nhưng sự kinh hoảng và bất lực của hắn đều thể hiện qua sự thống khổ trên gương mặt đủ để biểu lộ trong lòng hắn kinh đau tới cỡ nào.
“Phanh!”
Đúng lúc này, hồ Phượng Hoàng nổ vang, rồi sau đó là một trận âm thanh gào rống đáng sợ đinh tai nhức óc truyền đến. Mọi người kinh sợ chạy tới, liền nhìn đến một con thú có hình ảnh nhạt màu thủy sắc hiện ra, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mờ nhạt của nó, không có bất luận thân thể thực nào, từ hồ Phượng Hoàng trườn ra như con hươu cao cổ.
Không thấy rõ thân thể của nó, chỉ có cái cổ dài như khủng long cảm giác quen thuộc. Càng đáng sợ chính là trên lưng nó còn có một thứ giống như xác rùa đen. Chân của nó ngắn mà so với con voi còn to và thô hơn. Móng vuốt sắc bén giống như răng nanh.
“Này, đây là cái quỷ gì thế……” Dạ Dao Quang tự hỏi, nàng kiến thức rộng rãi, nhưng loại yêu thú này nàng thật sự là chưa từng nhìn thấy.
“Sao có thể!” Bạch Thanh sắc mặt trắng xanh.
“Kia là con yêu thú bị Bạch Minh chân quân giết chết?” Mạch Khâm sắc mặt ngưng trọng.
“Đây là hồn thể.” Vân Phi Ly duỗi tay đẩy Qua Vô Âm hộ ở sau người, “Có lẽ năm đó, Bạch Minh chân quân cũng là không làm gì được nó, mới lựa chọn phương pháp đồng quy vu tận, đem nó thân thể hủy diệt, lại đem hồn thể của nó phong ấn phía dưới.”
“Nó làm sao đột phá phong ấn?” Qua Vô Âm theo bản năng hỏi.
Mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ tới một kích kia của Bạch Nguyệt. Đương nhiên, tu vi của Bạch Nguyệt tuyệt đối không có khả năng đột phá phong ấn Bạch Minh chân quân, nhưng nhất định đã dẫn động cho nó một cơ hội, cho nên mới làm cho hồn phách yêu thú đột phá phong ấn.
Con yêu thú này mặc dù chỉ là hồn thể, cũng làm Dạ Dao Quang cảm giác được một cổ áp lực bị áp chế đến thở không nổi, có thể tưởng tượng nếu nó có được thân thể rốt cuộc là cường hãn tới cỡ nào.
“Grao ——” cái cổ thon dài hướng tới phía chân trời giương lên, phát ra âm thanh gào rống chói tai. Đột nhiên nó hướng tới đám người Dạ Dao Quang, tiếng gào phảng phất cuốn lên một trận gió lốc, hướng tới mọi người thổi quét mà đến.
Mọi người đồng thời vận khí, những người tu vi thấp trực tiếp bị thổi đi. Dạ Dao Quang suýt nữa không chống trụ được, thân mình lui về sau hai bước, có một cánh tay cứng như sắt vòng qua vòng eo nàng.
Ở bên trong cuồng phong, nàng híp mắt nghiêng đầu nhìn Ôn Đình Trạm sợi tóc tung bay, vạt áo cuồng loạn. Tay hắn khác hẳn với sự ấm áp thường thấy, một cổ cương dương hơi thở, có chút lạnh tới da thịt nàng.
Nhưng ngay cả Luyện hư kỳ cũng phải dồn hết khí lực của mình, Ôn Đình Trạm thân mình lại không chút sứt mẻ, phảng phất như một cây đinh, gắt gao đóng chặt ở đó, thậm chí còn có thể bảo vệ nàng.
Dạ Dao Quang biết được hắn tất nhiên là thúc giục Dương châu, nhưng lại kinh ngạc khi hắn mặt không đổi sắc thúc giục Dương châu, phảng phất như Dương châu đã cùng hắn hòa hợp thành một thể!