Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rồi sau đó, bất luận người Phượng tộc dùng hình bức cung như thế nào nàng đều chưa từng nói ra là ai đã phá đi sự trinh trắng của nàng. Cuối cùng nàng có cơ hội chạy thoát khỏi nhà lao. Phượng tộc không muốn việc xấu trong nhà lộ ra ngoài vì thế tuyên bố xóa tên nàng ra khỏi tộc.

“Sự tình chuyện này thật phức tạp……” Dạ Dao Quang nghe xong không khỏi nhíu mày.

Theo suy luận, người có thể làm Bạch Nguyệt cắn răng chịu phạt cũng nhất định không muốn khai ra hẳn chỉ có Bạch Minh, nhưng Bạch Minh nghe qua tuyệt đối không phải loại người dám làm mà không giám chịu. Hơn nữa Bạch Minh nếu có tình cảm với Bạch Nguyệt, muốn có được con người nàng, chỉ sợ không cần chờ lâu như vậy.

“Bạch Minh trưởng lão hiện tại đang ở nơi nào?” Ôn Đình Trạm hỏi.

“Năm mươi năm trước đã phi thăng.” Mạch Khâm đáp lại.

“Chưa đến bốn mươi tuổi có thể phi thăng!” Dạ Dao Quang không thể tưởng tượng, đây là thiên phú gì không biết. Nàng tự hỏi nếu tính tu luyện ngũ hành vào, bốn mươi tuổi có thể đạt tu vi Đại Thừa kỳ cũng không có, đừng nói tới phi thăng. Hư Cốc hơn năm trăm tuổi mới phi thăng.

Điều này làm cho đám người tu luyện chưa đạt năm trăm tuổi đã ngã xuống thực sự không chịu nổi.



“Bạch Vưu đã truyền đạt với ta như vậy.” Mạch Khâm gật đầu trả lời, Bạch Vưu chính là đại trưởng lão hiện giờ của phượng hoàng tộc, “Bạch Vưu khi nói tới trong mắt mang theo sự khâm phục vô tận, không giống như đang làm bộ.”

Bạch Vưu cũng không có lý do lừa gạt Mạch Khâm.

Trong lúc nhất thời như hiện tại, ngay cả người thông minh như Ôn Đình Trạm cũng không nghĩ ra nguyên do trong đó.

Nhìn hai người đang suy nghĩ, Mạch Khâm đứng lên: “Trời cũng không còn sớm, hai người đã đi đường một ngày rồi, sớm đi nghỉ chút.”

“Được, đa tạ Mạch đại ca lo lắng.” Ôn Đình Trạm đứng lên đưa tiễn.

Rồi sau đó quay về trong viện, ngồi bên cạnh Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang đối với hắn nói: “A Trạm, muội nghĩ không ra, nếu không phải Bạch Minh muốn có Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt sao có thể thà chết không chịu nói? Nhưng nếu là Bạch Minh, Bạch Minh như thế nào có thể ngồi xem người đã từng là đồ đệ cuả mình rơi vào hoàn cảnh như vậy? Có biến cố như vậy, Bạch Minh làm sao có thể vô tạp niệm mà phi thăng.”

“Chúng ta là người ngoài cuộc, không thể mới liếc măt một cái là có thể nhìn thấu.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói, “Ở trong lòng Bạch Nguyệt, Bạch Minh chính là người bạc tình bạc nghĩa, nàng ấy sẽ không để yêu đạo phi thăng dễ dàng như vậy.”

Dạ Dao Quang như suy tư gật đầu, thực hiển nhiên Bạch Nguyệt cho rằng Bạch Minh chính là người đã cướp đi sự trong sạch của nàng nhưng lại không dám thừa nhận, làm nàng nhận hết sự uất nhục, còn yên tâm thoải mái làm tên ngụy quân tử mà phi thăng. Nàng đối với Bạch Minh có hận ý, loại hận ý này làm nàng không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào truy tìm xuống tận địa ngục, giết lên đến Thiên Đình cũng muốn tìm Bạch Minh báo thù.

“Có lẽ là chưa từng tu luyện quá sâu, lại tiếp xúc yêu đạo, Bạch Nguyệt căn bản không biết nếu Bạch Minh làm ra sự tình này, tuyệt đối không thể phi thăng.” Dạ Dao Quang có một suy đoán, “A Trạm, chàng nói có thể hay không căn bản không phải Bạch Minh gây rối với Bạch Nguyệt, mà Bạch Nguyệt không biết vì sao nhận định người làm nhục nàng là Bạch Minh. Bạch Minh ngược lại bởi vì không cảm thấy có lỗi với Bạch Nguyệt, hơn nữa cũng là hoàn toàn thất vọng khi chuyện của nàng bại lộ nên hoàn toàn không có che chở cho nàng, để mặc nàng chịu chỉ trích? Mà Bạch Minh chung quy là nhớ tới chút tình cảm sư trò, vì nàng làm hộ pháp thực thi pháp côn với nàng cho nên nàng mới có đủ kỳ tích còn sống. Lúc bị giam giữ cũng là Bạch Minh âm thầm cứu nàng……”

Bằng không với tu vi bị phế, nàng làm sao có thể chạy ra khỏi địa lao Phượng tộc?



Cũng chỉ có như vậy, Bạch Minh mới cảm thấy hắn đối với Bạch Nguyệt là không thẹn với lương tâm, mới có khả năng không chịu tâm ma mà phi thăng thành tiên. Bất quá chưa tới bốn mươi tuổi có thể phi thăng thực sự là kỳ tài a, Dạ Dao Quang thật muốn nhìn một người như thế nào là phong hoa tuyệt đại, kiếp trước nàng chưa từng được nghe nói qua.

“Có lẽ suy nghĩ của Dao Dao là đúng.” Ôn Đình Trạm khóe môi cong lên.

Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn hắn một cái, đứng lên: “Thật đau đầu, chuyện này vẫn là để lại cho người thông minh là chàng sử dụng đầu óc, ta đi nghỉ trước.”

Nhìn Dạ Dao Quang đi vào phòng, Ôn Đình Trạm mới mỉm cười, xoay người quay về hướng phòng mình mà đi. Lúc này đây, khi hai người bọn họ tới nơi, Chử Phi Dĩnh vẫn ở lại Tiểu Hiên Trang, được Minh Nặc chăm sóc, vì vậy phòng hai người cùng ở sân trong.

Nghỉ ngơi một đêm, Dạ Dao Quang cũng không biết bắt đầu từ đâu đối với chuyện này. Những người khác đã xác minh việc Bạch Nguyệt đã bị khai tên khỏi tộc, dù có ở bên ngoài làm xằng làm bậy, Phượng tộc cũng không gánh vác trách nhiệm. Cho dù nàng có vì đạo nghĩa mà tới hỏi thăm, cũng chưa chắc có người nói rõ được. Điều này cũng chưa chắc là toàn bộ chân tướng sự việc, không phải cho rằng bọn họ lừa gạt, mà là cảm thấy bọn họ không biết sự thật.

“Hiện tại chỉ sợ chỉ có đương sự mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Dạ Dao Quang chống cằm thở dài một hơi, chính là đương sự, một người khẳng định không muốn nói, một người khác sớm đã phi thăng.

“Dao Dao, muội đi hỏi thăm một chút từ chỗ Trường Diên sư huynh, Bạch Minh có từng gặp qua nghĩa phụ.” Ôn Đình Trạm đang trầm mặc hồi lâu đột nhiên mở miệng nói.

“Chàng muốn làm gì?” Dạ Dao Quang buồn bực.

“Nếu chỉ có khả năng đương sự mới biết được, chúng ta liền từ đương sự mà tìm kiếm.” Ôn Đình Trạm mỉm cười, “Nếu nghĩa phụ cùng Bạch Minh từng gặp nhau, chúng ta chỉ có thể nói dối nghĩa phụ cùng Bạch Minh có ước định, mà Dao Dao là nghĩa nữ của nghĩa phụ tới đây hoàn thành ước định này. Chúng ta chỉ có tiến vào nơi Bạch Minh từng tu luyện mới có thể tìm được dấu vết để lại.”

“Được, muội liền truyền tin cho sư huynh hỏi một chút.” Dạ Dao Quang gật đầu.



Những tông môn gia tộc tu luyện tuyệt đối tôn trọng những người tu luyện khác, đặc biệt là người có tu vi cao thâm. Hiện giờ vùng nuios Côn Luân đã bị Duyên Sinh Quan phong bế kín, bất luận người nào cũng không được tiến vào, là bởi vì địa cung là nơi Hư Cốc phi thăng, đây là xuất phát từ sự tôn trọng đối với Hư Cốc. Bạch Minh nếu phi thăng, nơi hắn từng tu luyện cũng sẽ không có người động tới, nhiều nhất chỉ có tộc nhân Bạch thị tộc vào bế quan, nhưng đều sẽ không lén động tới đồ vật của hắn.

Có lẽ, thật sự có thể ở nơi Bạch Minh tu luyện tìm được một ít đồ vật hữu dụng.

Dạ Dao Quang cũng không dám trì hoãn, thời gian của bọn họ không còn nhiều, lập tức dùng bé ngoan truyền tin đến Duyên Sinh Quan.

“Dao Quang, muốn đi xem trứng Ế điểu không?” Mạch Khâm tìm đến, làm cho bọn họ tạm thời quên còn có sự tình khác.Dạ Dao Quang đối với Ế điểu hoàn toàn không có bất kỳ sự quan tâm nào, nhưng Mạch Khâm thành tâm mời, Dạ Dao Quang nhìn sang Ôn Đình Trạm, vì thế hai người cũng liền gật đầu, một đạo cùng Mạch Khâm đi lên núi.

Một đường hướng lên trên, Dạ Dao Quang nhìn một cánh đồng hoa ngô đồng đang nở rộ. Thời tiết này hẳn là thích hợp với hoa ngô đồng, quả ngô đồng cũng đã ra, chính là cảnh hoa trên núi hoa diễm lệ, hoa vàng nhạt lộ ra những điểm lục, từng cụm điểm xuyết ở trên thân cây, hương thơm tươi mát ở giữa sơn dã khuếch tán ra xa.

“Đây là tứ tượng đại trận.” Dạ Dao Quang nhìn một hồi lâu mới nhận ra, “Tứ tượng thượng thừa tạo bát quái, lại ẩn chứa ngũ hành. Trận này đem cả núi Phụng Lai bao vào, người bày trận phải có tu vi cực cao, thuật pháp thâm sâu mới có thể bày bố.”

“Trận pháp chính là tổ tiên của Phượng tộc tạo ra, lão tổ còn có một con Ế điểu làm thú cưỡi.” Mạch Khâm nói, “Người này là Độ Kiếp kỳ lệnh tôn. Nghe nói vị lão tổ kia cưỡi Ế điểu trên đường đi qua núi Phụng Lai, Ế điểu thấy cánh đồng ngô đồng liền không nghe theo sai sử, không muốn rời đi, lão tổ đành phải dừng lại tại đây. Sau lại có một con thuyền chở mấy chục người chạy nạn tới đây, lão tổ liền cho họ lưu lại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK