Đã lăn lội trong quan trường hai năm rưỡi rồi, nhất là sau khi đến Tuần bổ ngũ doanh, hắn học được nhiều thứ hơn. Bệ hạ giao việc bồi dưỡng thành viên nòng cốt cho trưởng tôn điện hạ, nhưng lại không yên tâm những thế gia danh tiếng rắc rối nên mới đề bạt hắn.
“Nếu trong lòng cậu đã rõ, còn chưng ra bộ mặt nửa sống nửa chết ấy cho ai coi?” Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn Lục Vĩnh Điềm.
Theo như lời bệ hạ, cho Lục Vĩnh Điềm đến Tuần bổ ngũ doanh để rèn giũa tính cách, ban hôn cho hắn với đích nữ của phủ Quốc Công nhìn có vẻ là trừng phạt Tuệ Di quận chúa, nhưng thực chất chẳng phải là đề bạt Lục Vĩnh Điềm một cách trá hình ư. Tuần bổ ngũ doanh tuy là không có đất dụng võ nhiều như hoàng thành nhưng lại có nhiều cơ hội kết giao với các con cháu nhà hàn môn, tạo dựng những thành viên nòng cốt. Đây mới là dụng ý của bệ hạ.
“Ta đâu có nửa sống nửa chết đâu.” Lục Vĩnh Điềm cãi lại.
“Cậu tự đi mà soi gương đi.” Dạ Dao Quang mặc kệ hắn, kéo Ấu Ly ra cửa đại sảnh, đi đến phòng dành cho Ôn Đình Trạm.
Tiểu viện của Ôn Đình Trạm và cô khá gần nhau, lại còn vô cùng tinh xảo, tất cả bố trí theo sở thích của Ôn Đình Trạm, còn dành riêng một phòng để cậu chế tạo hương liệu. Dạ Dao Quang không đến phòng hương liệu mà đi thẳng vào phòng ngủ của Ôn Đình Trạm. Trong phòng không dính một hạt bụi, trên bệ cửa sổ có đặt một chậu cây ngàn năm, lá cây màu đỏ thẫm tương phản với lá cây mùa thu đã ngả vàng ngoài cửa sổ, mặc dù trời mùa thu vẫn đang tỏa ra sức sống dồi dào.
“Trạm ca sẽ thích.” Khóe môi Dạ Dao Quang hơi cong lên, sau đó dặn dò Ấu Ly:
“Kêu Vương Đông chuẩn bị mấy chậu đất, làm bằng sứ trắng càng tốt.”
“Vâng.” Ấu Ly yên lặng ghi lại.
Lúc này Dạ Dao Quang mới xoay người đi đến phòng điều chế hương. Hương liệu mà Ôn Đình Trạm điều chế ra, dù là đã hoàn thành hay chưa đều được chuyển đến đây một cách nguyên vẹn. Phòng điều chế hương có một cái tủ giống tủ thuốc, bởi vì có một số hương liệu Ôn Đình Trạm không có đánh dấu nên Ấu Ly đành phân loại ra đặt ở từng ngăn kéo chờ Ôn Đình Trạm đến đề tên. Dạ Dao Quang tìm một lúc lâu mới tìm thấy ba loại hương liệu được tạo từ Mê Điệt hương. May mà một loại trong đó là Thanh Phong hương, Dạ Dao Quang vừa ngửi đã nhận ra ngay, hai loại kia Dạ Dao Quang cũng có chút ấn tượng. Đó là vào bốn năm trước...
“Trạm ca, chàng lại đang nghĩ gì vậy? Cười cứ gian gian thế nào ý.” Dạ Dao Quang đang thêu hoa văn mới lên áo của Ôn Đình Trạm, thấy khóe môi Ôn Đình Trạm khẽ nhếch.
Ôn Đình Trạm lấy một chiếc hộp gỗ từ phía sau ra, bên trong có một khối hương liệu hình hộp chữ nhật, mùi hương bay ra khiến người ta cảm thấy thoải mái: “Đồ tốt, đây là hương liệu ta mới chế ra, dùng mấy loại dược liệu mà nàng nói với ta lúc trước đó.”
Thì ra lúc trước Ôn Đình Trạm đọc Y thư, biết được Ma Phí tán của Hoa Đà đã thất truyền nên thấy tiếc, Dạ Dao Quang liền đoán dược liệu rồi nói cho Ôn Đình Trạm. Tuy chỉ là suy đoán nhưng có tác dụng như thuốc tê, dù không giống với phương pháp của Hoa Đà nhưng cũng đủ khiến Ôn Đình Trạm thấy hứng thú. Lúc trước, cậu kêu Trọng Nghiêu Phàm đem không ít dược liệu, bao gồm cả hoa mạn đà la tới, còn cố tình tạo ra một chiếc mặt nạ chống độc. Dạ Dao Quang vốn cho rằng cậu định nghiên cứu Ma Phí tán, không ngờ cuối cùng cậu lại làm thành hương liệu.
“Hương này có mùi tươi mát của hoa nhài, chàng đừng nói với muội thứ này có cùng tác dụng với Ma Phí tán đấy nhá.” Dạ Dao Quang cảm thấy mùi hương này có vẻ dễ ngửi lạ thường, đang định ghé sát vào ngửi thêm thì bị Ôn Đình Trạm lấy đi.
“Đúng là như vậy, vậy mới có thể mê hoặc người chứ.” Ôn Đình Trạm cười nói:
“Ta đã dùng ba loại hoa cỏ, mạn đà la, hoa lài cùng với Mê Điệt hương. Loại hương này khi đốt lên sẽ khiến tinh thần sảng khoái, ban đầu khó có thể phát hiện nhưng ngửi càng nhiều thì thời gian phát tác càng chậm. Nếu ngửi trong thời gian dài thì ngược lại còn không phát tác, chỉ khi nào cơ thể tích tụ quá nhiều thì sẽ biến thành người thực vật.”
“Chàng dốc hết sức lực để làm ra thứ đồ chơi hại người này sao.” Dạ Dao Quang tức giận liếc cậu, sau đó cúi đầu bắt đầu thêu hoa. Cũng không biết có phải là do Ôn Đình Trạm nhắc nhở khiến cô có ý đồ quấy phá hay không, Dạ Dao Quang dùng sợi chỉ màu bạc thêu một đóa hoa mạn đà la to tướng lên áo của Ôn Đình Trạm.
Về sau, chiếc áo này đến một lần Ôn Đình Trạm cũng không thèm mặc, tuy kiểu dáng mới mẻ độc đáo nhưng vừa nhìn thấy đóa hoa mạn đà la trên tay áo, Ôn Đình Trạm liền nhíu chặt mày. Sau lại bị Dạ Dao Quang ép không có cách nào khác, cuối cùng cậu cũng mặc nó lên người nhưng không thèm bước ra khỏi cửa, đến hôm sau liền thay ra luôn.
Nghĩ lại chuyện cũ, Dạ Dao Quang không khỏi ngọt ngào nhếch khóe môi lên, ánh sáng trong mắt chợt tối đi.
“Cô nương, Tuyên công tử và Lục công tử vẫn đang chờ người.” Ấu Ly vẫn đứng cạnh Dạ Dao Quang, vừa thấy Dạ Dao Quang cười ngọt ngào như vậy, cũng biết cô đang nghĩ đến thiếu gia nên không quấy rầy. Lúc này thấy ánh mắt Dạ Dao Quang trở nên ảm đạm liền vội vàng nói.
Dạ Dao Quang nhanh chóng bình ổn tâm trạng, trả hai loại hương khác về chỗ cũ, cầm loại bọn họ đang cần, nhanh chóng đi đến chính đường. Lục Vĩnh Điềm và Tuyên Lân đang nói gì đó, thấy Dạ Dao Quang đi tới liền đưa mắt tới.
“Minh Quang, chắc là loại hương liệu này, có điều ta không biết một lần nên dùng bao nhiêu.” Dạ Dao Quang đưa hương liệu trong hộp cho Tuyên Lân.
Tuyên Lân đón lấy, nhẹ nhàng ngửi rồi kinh ngạc nhướng mày, chợt ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn Lục Vĩnh Điềm:
“Vừa nãy tiểu Lục nói hơi mệt, chi bằng để hắn ngủ một lát.”
Dạ Dao Quang lập tức hiểu ý đồ của Tuyên Lân, quan sát Lục Vĩnh Điềm một phen, thấy Lục Vĩnh Điềm có chút sợ hãi mới gật đầu: “Không sai, cũng không còn ai thích hợp hơn.”
Thể chất của Lục Vĩnh Điềm và Tiêu Sĩ Duệ cũng không khác nhau là mấy.
“Hai người đang có ý định xấu gì vậy?” Lục Vĩnh Điềm vội vàng chống tay lên tay vịn, lưng ngả về sau, phòng bị nhìn Dạ Dao Quang và Tuyên Lân, tư thế muốn chạy trốn.
“Không có chuyện gì lớn, chỉ là để cậu thử hương liệu mới nghiên cứu ra của Trạm ca thôi mà.” Dạ Dao Quang cười híp mắt nói.
“Chỉ là thử hương liệu?” Lục Vĩnh Điềm không tin, hắn nghi ngờ nói.
Cuối cùng Tuyên Lân tự mình đi đốt hương liệu, để một mình Lục Vĩnh Điềm thử. Dạ Dao Quang và Tuyên Lân chờ ở bên ngoài, nhân tiện đưa Kim Tử vào cung, đem thư cô viết tới cho Tiêu Sĩ Duệ.
“Ta vào cung có gặp qua Vạn chiêu nghi kia, Vạn chiêu nghi e rằng cũng không tốt lành gì...” Dạ Dao Quang kể về thân phận của Vạn chiêu nghi cho Tuyên Lân, sau đó nói ra thắc mắc trong lòng:
“Vì sao bệ hạ đưa Vạn chiêu nghi đến gặp Sĩ Duệ? Chẳng lẽ không cần tị hiềm sao?”
“Bệ hạ có hai dụng ý.” Tuyên Lân liền hiểu ngay ý đồ của Vạn chiêu nghi.
“Thứ nhất, bệ hạ biết rõ lần này Vạn chiêu nghi cũng chỉ là quân cờ; thứ hai, chính là chuyện điện hạ cấu kết với Vạn chiêu nghi, nếu bệ hạ ruồng bỏ Vạn chiêu nghi lúc này, chẳng phải là chứng minh lời đồn sao, sẽ làm tin đồn càng lan rộng, không thể cứu vãn.”