Bởi vì tất cả mọi người đều đánh hơi được không khí này, như vậy có ý nghĩa triều đình sẽ thêm mấy chức vị quan trọng, thế lưc khắp nơi đều tranh thủ. Bọn họ rõ ràng, chức vị hẳn là sang năm đánh giá thành tích sẽ nhâm mệnh, vừa lúc năm trước khai ân khoa cử, tân nhân cũng đã được huấn luyện một năm, đủ để đảm nhiệm các chức vụ nhỏ ở địa phương, đại quan thì có thể thăng nhiệm.
Cho nên, những người có tên trên danh mục đều hướng tới Ôn Đình Trạm, thêm nữa sắp năm mới, Dạ Dao Quang năm nay thu được ngũ lễ nhiều gấp đôi năm trước, cũng bận rộn theo Ôn Đình Trạm. Ấu Ly vừa sinh đứa thứ hai, đang thời gian ở cữ, Dạ Dao Quang cũng không cho nàng làm lụng vất vả, những người khác tuy rằng đều được Ấu Ly chỉ bảo, nhưng hiệu suất căn bản không đuổi kịp nàng, Dạ Dao Quang không tránh phải tự mình thực hiện.
Sau khi an bài hết thảy, khoảng cách tới sinh nhật Quảng Minh cũng chỉ có một ngày, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang không muốn lại trì hoãn, lập tức tính toán chuẩn bị đi, nguyên bản nói Tang Cơ Hủ đi cùng, nhưng Tang Cơ Hủ thế nhưng cự tuyệt.
“Tỷ tỷ, hai người yên tâm đi đi, ta lưu lại giữ phủ.” Mặt Tang Cơ Hủ tràn đầy ý cười nói với Dạ Dao Quang, “Ngày ấy luyện chế yêu cổ, ta phát hiện sư phụ Diệu Tinh có thể giúp ta thuần hóa ma cổ, ta đã cùng hắn thương nghĩ, để hắn hiệp trợ ta thử một lần, hai người không cần cố kỵ ta.”
Ánh mắt Dạ Dao Quang đảo giữa Tang Cơ Hủ cùng Diệu Tinh, hai người thái độ đều bằng phẳng, nàng liền thu hồi ánh mắt: “Chúng ta trước ngày lễ sẽ trở về.”
Nói xong, nàng dẫn theo Ôn Đình Trạm đi Bột Hải, mà Càn Dương cùng Kim Tử mang theo Cổ Cứu cùng Quan Chiêu tới Thổ Phiên. Một năm nay Dạ Dao Quang đều rất bận, lần trước gặp mặt nhi tử, cũng là ngày sinh nhật Quảng Minh, đã ước chừng một năm không gặp, đứa nhỏ bọc trong tã lót, giờ có lẽ đã tập tễnh học bước.
Nhìn thấy Dạ Dao Quang, Quảng Minh bướng bỉnh đẩy tiểu sa đang bế cậu, vẻ mặt vui vẻ bi bô lời nói không ai hiểu, tâm Dạ Dao Quang liền nhấp nhô cùng bước chân cậu.
Nàng muốn tiến lên, Ôn Đình Trạm ngược lại giữ nàng lại. Quảng Minh mặc bộ xiêm y Dạ Dao Quang làm cho cậu, cậu xiêu xiêu vẹo vẹo, vài lần suýt ngã, cuối cùng cũng đi được tới trước mặt Dạ Dao Quang, lập tức nhào vào đùi nàng.
Dạ Dao Quang tránh khỏi người Ôn Đình Trạm, ngồi duỗi tay ôm lấy cậu. Cặp mắt Quảng Minh cực kỳ giống Ôn Đình Trạm, sóng sánh ánh nước, khuôn mặt đỏ bừng ướt dầm dề nhìn Dạ Dao Quang, có chút tò mò, nhưng rất nhanh tiếng trẻ con thánh thót còn hơi sữa cất lên: “Nương!”
Một tiếng này làm Dạ Dao Quang rốt cuộc nhịn không được, nước mắt cứ như vậy lăn xuống, nàng không bao giờ cố kỵ cái gì, một tay đem cậu gắt gao ôm vào trong ngực, thân thể của nàng nhẹ nhàng run rẩy.
“Chủ trì đại sư…..” Hai tiểng sa đứng rất xa cũng nghe thấy tiếng Quảng Minh, nhìn qua Nguyên Ân, có chút khó xử hô một tiếng.
Nguyên Ân nhẹ nhàng lắc đầu, liền xoay người về trong tháp, hai tiểu sa di nhìn thoáng qua hai mẫu tử ôm nhau trên nền tuyết, trầm mặc không tiếng động đi theo Nguyên Ân.
“Hức……” Quảng Minh nhăn khuôn mặt nhỏ, nhìn Dạ Dao Quang.
“Không khóc.” Dạ Dao Quang nhanh chóng xoa xoa nước mắt, cười với cậu. Đó là nụ cười mẫu thân đối đãi hài tử, tỏa sáng như ánh mặt trong trong tiết trời đông, mạt ý cười này còn làm băng thiên tuyết địa nháy mắt hồi xuân.
“Ha ha ha……” Quảng Minh nhìn Dạ Dao Quang cười, hắn cũng sung sướng cười lên tiếng.
Dạ Dao Quang từ trong lòng ngực đem hương bài nàng cùng Ôn Đình Trạm chế tác lấy ra, tròng lên cổ tay Quảng Minh, hơn nữa khoa tay múa chân tinh tế: “Nhi…… Hài tử, cái này không thể cho vào miệng.”
Quảng Minh còn tưởng rằng Dạ Dao Quang muốn cậu để vào trong miệng, lập tức gặm hương bài, Dạ Dao Quang vội vàng ngăn cản, sau đó lộ ra khuôn mặt không vui. Quảng Minh lập tức rũ xuống bàn tay nhỏ.
Dạ Dao Quang trong lòng ấm áp, nhỏ như vậy đã ngoan ngoãn hiểu chuyện. Đem cậu bế lên, Dạ Dao Quang lại lấy ra một hộp nhỏ từ trong giới tử: “Quảng Minh đang mọc răng đúng không, ta cho con đồ nghiến răng….”
Đem thức ăn nghiến răng đưa cho Quảng Minh, tiểu gia hỏa thật sự dùng để nghiến, tiếng kẽo kẹt vang lên, nước miếng chảy ròng ròng, Dạ Dao Quang lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau cho hắn. Quảng Minh chỉ bằng trực giác của trẻ con, oa oa trong lòng Dạ Dao Quang.
Cùng nhi tử chia sẻ mỹ thực nàng làm cho cậu, lúc sau Dạ Dao Quang mới bế Quảng Minh ăn điểm tâm tới vui vẻ đưa cho Ôn Đình Trạm: “Chàng không muốn ôm con một cái sao?”
Quảng Minh lúc này mới đem đôi mắt đen nhánh ngập nước giống như nai con Bambi nhìn về phía Ôn Đình Trạm. Hai phụ tử bốn mắt nhìn nhau, Ôn Đình Trạm theo bản năng liền vươn tay. Tay hắn mới duỗi đến giữa không trung, Quảng Minh liền quay người từ trong lòng Dạ Dao Quang nhào tới Ôn Đình Trạm.
Dạ Dao Quang có chút giật mình, cậu nhóc cứ như vậy nhoài người ra khỏi, còn chưa đợi nàng giữ lại, Ôn Đình Trạm đã tiến lên một bước ôm hài tử nghịch ngợm vào trong lòng, không quên hơi dùng sức vỗ vỗ cái mông tròn tròn sau lớp áo dày của cậu: “Bướng bỉnh, dọa đến mẫu thân ngươi.”
“Chàng đánh con làm gì, con còn nhỏ, đây cũng là do gần chàng!” Dạ Dao Quang lập tức bất mãn với hành động của Ôn Đình Trạm.
“Ha ha ha……” Ngược lại Quảng Minh dường như cảm thấy chơi rất vui, cậu hăng hái bật cười, sau đó bộ dáng ăn điểm tâm vỗ vào bên miệng Ôn Đình Trạm, “Ăn…….”
Điểm tâm là tuyết trắng, dừng ở bên môi Ôn Đình Trạm, phảng phất như đám râu màu trắng, Dạ Dao Quang cười thanh tiếng. Thấy Dạ Dao Quang cười, Quảng Minh cười càng thêm vui vẻ.
Thành công lấy lòng hai mẹ con, Ôn Đình Trạm xưa nay cũng ưa sạch sẽ, giờ không ngại ăn nước miếng nhi tử, thật sự coi đám tuyết là điểm tấm mà liến vào trong miệng.
Quảng Minh tựa hồ phát hiện thú vui mới, xoán thăn mình hướng tới Dạ Dao Quang: “Muốn, muốn……”
Phát âm của cậu có chút ngọng nghịu, phảng phất gọi Dao Dao,
Nhưng Dạ Dao Quang lại thấy cao hứng: “Xem này, nhi tử đã biết gọi tên ta.”
Nói xong cũng không quên thêm cho cậu một miếng điểm tâm.
Ôn Đình Trạm không muốn, hắn cho dù biết Quảng Minh chỉ là đòi điểm tâm, nhưng bị thê tử lý giải như vậy, trong lòng vẫn có điểm không dễ chịu, rốt cuộc đây là xưng hô chỉ mình hắn thường dùng.
Bất quá không để ý tới Ôn Đình Trạm buồn bực, Quảng Minh liền đem điểm tâm trong tay đưa qua miệng Ôn Đình Trạm: “Ăn!”