Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại không nghĩ đến cuối cùng lại cùng tiểu thiếu niên này nên duyện nợ, hiện tại hồi tưởng những sự tình đủ loại lúc trước, thật là hồi ức mỗi giây mỗi phút đều vui vẻ ở cạnh Ôn Đình Trạm. Hắn chưa từng mang lại cho nàng một chút thương tổn cùng thống khổ nào, không để nàng phải rơi nước mắt.

“Mỗi một câu nói của nàng, ta đều khắc ở trong lòng.” Ôn Đình Trạm duỗi tay, dùng ống tay áo mềm nhẹ của hắn lau mồ hôi lấm tấm trên trán Dạ Dao Quang.

“A Trạm.” Dạ Dao Quang bỗng nhiên nhẹ nhàng hô một tiếng.

“Ân?” Hắn ôn thanh đáp lại.

Bốn mắt nhìn nhau, hình ảnh của bọn họ phản chiếu trong đồng tử của đối phương.

“Chờ sau khi chúng ta trở về, chúng ta sinh đệ đệ cùng muội muội cho Quảng Minh được không?”



Ôn Đình Trạm cũng không nghĩ tới Dạ Dao Quang sẽ nói tới chuyện này, khoé môi hắn tức khắc gia tăng ý cười. Kỳ thật Dạ Dao Quang thật sự ở bất kỳ thời điểm tuyệt vọng nào cũng có bản lĩnh thả lỏng, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của hắn nhìn nàng: “Được, nàng nói cái gì thì chính là cái đó.”

Dạ Dao Quang kỳ thực đã sớm muốn sinh một hài tử khác, rốt cuộc nàng cùng Ôn Đình Trạm đã bắt đầu có những sinh hoạt phu thê bình thường, nhưng là Ôn Đình Trạm nói với nàng, muốn nàng dưỡng thân mình, cho dù Dạ Dao Quang nhiều lần chứng minh nàng cùng những nữ nhân bình thường không giống nhau, không cần nghỉ ngơi như vậy nhưng Ôn Đình Trạm là người học y lý, ngày thường chú trọng dưỡng sinh, người bình thường tốt nhất dưỡng hai năm rồi tái sinh, cho nên Ôn Đình Trạm cũng muốn để Dạ Dao Quang dưỡng sức đủ, bất luận Dạ Dao Quang cãi lại thế nào, Ôn Đình Trạm vẫn kiên quyết không nhượng bộ.

Lời nói của Ôn Đình Trạm làm khoé mắt Dạ Dao Quang lấp lánh nhưng khoé môi nàng lại tràn ra máu tươi, cuối cùng nàng lựa chọn nguyên thần xuất khiếu, dùng nguyên thần cố gắng duy trì càng lâu thì thân thể không thể bị tổn thương, bằng không về sau sẽ khó sinh bảo bảo. Thân thể nàng mềm nhũn trong lòng Ôn Đình Trạm.

Ôm Dạ Dao Quang, ánh mắt Ôn Đình Trạm thực bình tĩnh, lau vết máu nơi khoé môi nàng, rồi sau đó động tác thật cẩn thận ôm chặt nàng. Hắn không nói lời nào, lẳng lặng ngắm nhìn nàng. Phảng phất phía sau hắn chảng có cảnh tất cả sắp bị bạo phá, cát đá bay loạn, phảng phất trần điện trên không sắp sụp đổ cũng không là gì, hắn chỉ đang ôm cô gái mà hắn yêu thương, cùng nhau xem mặt trời mọc lặn, cùng nhau ngắm mây trôi.

Hình ảnh đẹp đẽ động lòng người cùng từng đợt va chạm quay cuồng bên ngoài hoàn toàn đối lập, Khắc Tùng rất gần bọn họ nhìn một màn như vậy, hắn cảm thấy ngực mình hơi nhói đau, có chút không đành lòng quay đầu, một đại nam nhân như hắn thế nhưng hốc mắt đỏ lên.

Ngay cả Hoà Dã vẫn luôn xoay quanh Thiện Thiện công chúa, nguyên thần hắn cũng tạm thời đình chỉ.

Lúc này một cỗ hơi thở gấp gáp đánh úp lại, Khắc Tùng là phàm nhân cũng cảm giác được, hắn giương mắt, đồng tử co chặt bên trong, là Dạ Dao Quang dùng Tử Linh Châu hình thành lá chắn trong suốt bên ngoài. Một đoàn khí màu đen ngưng tụ đáng sợ, giống như một con hắc cự long bỗng nhiêu lao tới, đoàn hắc khí kia trực tiếp đánh vỡ lá chắn Dạ Dao Quang ngưng tụ, đẩy nguyên thần Dạ Dao Quang trở về thân thể rồi cuộn nhào tới.

“A Trạm, muội thật sự muốn sinh cho chàng thật nhiều con khỉ nhỏ.” Trong nháy mắt trước khi mắt nhắm lại, giọng nói Dạ Dao Quang mềm nhẹ gần như không thể nghe thấy.

Khi lực lượng tối đen như mực kia tựa hồng thuỷ càng ngày càng gần, Ôn Đình Trạm theo bản năng dùng thân thể bảo hộ Dạ Dao Quang trong lồng ngực, ngay cả Khắc Tùng cũng nhận mệnh mà nhắm hai mắt lại, nhưng cảm giác đau đớn hay bị bao phủ đều không có. Ôn Đình Trạm mở to mắt, liền nhìn thấy hai người trước mặt.



Một người là Thiên Cơ, người còn lại là Ích Tây trưởng lão. Thiên Cơ đẩy cỗ tà khí kia đổ trở về nhưng tường thành vẫn đang sụp đổ, đó là bởi vì sinh mệnh của Hoà Dã sắp trôi đi. Lúc này Ích Tây trưởng lão không biết làm pháp gì, thần hồn Hoà Dã liền ngưng tụ lại, vẫn là thiếu niên cố chấp kia, nhưng thân mình hắn lại trong suốt.

“Ngươi là ai?” Bị người khác cưỡng chế, Hoà Dã thực không vui, ngữ khí bỗng chốc căng cứng.

“Lạt ma năm đó tặng Thiện Thiện công chúa Thiên châu chín mắt, chính là Phật cao tăng ta.” Ích Tây trưởng lão nói với Hoà Dã.

Thái độ của Hoà Dã tức khắc liền thay đổi, hắn tôn kính hành lễ với Ích Tây.

“Ta hôm nay tới là để hoá giải nỗi khổ trong lòng ngươi.” Ích Tây đáp lễ, tính ra Hoà Dã là tiền bối của hắn.

“Trong lòng ta không có nỗi khổ nào hết.” Hoà Dã không thừa nhận.

“Trong lòng ngươi có khổ.” Giọng nói Ích Tây thanh lãnh lại bình tĩnh, “Phật rằng: nhân sinh có tám khổ: sinh, lão, bệnh, tử, yêu nhưng biệt ly, oán lâu dài, cầu không được, không thể buông bỏ, trong lòng pháp sư có bốn loại khổ phía sau.”

Hòa Dã chật vật quay mặt đi.

“Chấp niệm của pháp sư đối với công chúa ly thế không thể tiêu tan, đối với tình cảm sâu đậm của công chúa với vương tử Túc Mĩ tâm sinh oán, đối với công chúa cầu không được, cũng không thể buông bỏ.” Từng đạo âm cứng nhắc của Ích Tây chọc vào nỗi đau trong lòng Hoà Dã, rồi sau đó phảng phất không quan tâm những lời của mình tàn nhẫn thế nào mà tiếp tục, “Khúc mắc của pháp sư vẫn còn nguyên với vương tử Túc Mĩ.”



“Ngươi nói không sai!” Hoà Dã bị nhìn trúng, oán khí trong lòng liền bùng nổ, “Ta là người tu luyện, ta cũng không phải người không có tấm lòng khoan dung, cũng không phải người không muốn thành toàn cho người khác. Nhưng Túc Mĩ, hắn căn bản không đáng, không đáng để công chúa vì hắn mà canh cánh trong lòng. Một ngày trước khi Thiện Thiện công chúa quyết định hiến hồn, ta dùng hết tâm sức thuyết phục công chúa, dẫn nàng đi tìm Túc Mĩ, chỉ hy vọng nàng cùng Túc Mĩ có thể đi xa khỏi nơi này, tránh xa bệnh ma, cùng lắm thì ta cùng với bệnh ma đồng quy vu tận. Nhưng khi chúng ta tới Ô Tôn mới biết Túc Mĩ thế nhưng sớm đã một mình tiêu dao tự tại đi tới Trung thổ, hắn thể nhưng đã sớm rời đi! Sau khi quốc gia của Thện Thiện công chúa gặp phải biến đổi kinh thiên như thế, hắn chẳng quan tâm mà một mình du sơn ngoạn thuỷ, chính là công chúa Thiện Thiện tâm như tro tàn nhưng lại vẫn không thể buông bỏ được hắn! Hắn dựa vào cái gì? Nàng đối với Túc Mĩ có thể khoan dung như thế, ta muốn vì nàng mà chết nàng cũng không cho ta cơ hội này chỉ vì không muốn ta thua thiệt.”

Hoà Dã vĩnh viễn không quên được, Thiện Thiện cầu Đại vu giam cầm hắn. Hắn cơ hồ khi tâm mạch đã tránh thoát, lại nhìn thấy thần hồn nàng đã dâng ra, hắn ôm thân thể nàng còn lưu lại hơi ấm, ánh mắt hắn dần tan rã mơ hồ, thế nhưng nàng lại lầm tưởng hắn là Túc Mĩ, lần đầu tiên nàng ôn nhu mê luyến vuốt ve khuôn mặt hắn, hỏi hắn: “Chàng rốt cuộc đã trở lại, chàng sẽ bỏ lại ta sao?”

Trong nháy mắt kia, tim hắn máu tươi đầm đìa, đau khó có thể hô hấp nhưng vì để nàng thoả mãn không còn tiếc nuối gì rời đi, hắn cuối cùng sắm vai người kia, hắn đối với nàng nói: “Ta sẽ không bao giờ buông bỏ nàng.”

Nhìn khoé môi nàng cười hạnh phúc cho dù nàng đã chết đi, nụ cười vĩnh viễn lưu trên khoé môi không rút, hắn muốn cười nhưng cười không nổi, hắn muốn khóc nhưng không cách nào lên tiếng. Hắn chỉ cảm thấy cả người đều đau, sau nỗi đau là nỗi hận không thể cùng nàng chết đi, nhưng hắn không thể chết như thế!

- -----------

Chương kế ngày mai nha....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK