Dạ Dao Quang duỗi tay xoa trán: “Muội phát hiện, quan hệ giữa chúng ta cùng Đơn Cửu Từ càng ngày càng phức tạp.”
“Dao Dao đang lo lắng chuyện gì?”
“Muội hy vọng ngày sau chúng ta có thể cùng Đơn Cửu Từ phân rõ giới hạn. Chàng và hắn sớm hay muộn cũng có đối đầu sinh tử. Muội không hy vọng ngày đó khó có thể xuống tay.” Dạ Dao Quang than nhẹ, ràng buộc quá nhiều luôn không tốt, nàng không hy vọng bọn họ ngày sau không thể hạ thủ với Đơn Cửu Từ, cũng không hy vọng ngày sau với Đơn Cửu Từ có điều áy náy.
Bắt tay giảng hòa, chuyện đó không có khả năng, bệ hạ cũng sẽ không chuẩn. Theo tính toán của bệ hạ, nếu không rửa sạch Đơn gia, cũng sẽ lưu lại cái gai hại Tiêu Sĩ Duệ. Cho dù Tiêu Sĩ Duệ không động thủ, Dạ Dao Quang tin tưởng với mưu tính sâu xa của Hưng Hoa đế, hắn cũng sẽ an bài, bức Tiêu Sĩ Duệ không thể không động thủ. Hắn sẽ không để cho Tiêu Sĩ Duệ trở thành quân chủ mang lòng dạ đàn bà, chẳng những là Đơn gia, còn có……..
Đối diện với ánh mắt lo lắng của thê tử, người thông tuệ như Ôn Đình Trạm làm sao có thể không biết suy nghĩ của nàng, nhẽ nhàng vỗ vỗ tay Dạ Dao Quang: “Dao Dao, thế gian này chỉ cần nàng không muốn ta chết, không ai có thể lấy được tánh mạng của ta.”
“Muội lại hay lo rồi.” Dạ Dao Quang thoải mái cười, nàng không tin trên đời này có người có thể giết được Ôn Đình Trạm. Đừng nói là người, ngay cả yêu ma quỷ quái cũng đừng mơ tưởng.
Tộc đuổi thi ở một góc núi xa xôi Phượng Hoàng thành. Phía sơn ngoại có một số bá tánh thuộc dân tộc khác, tộc đuổi thi ở sâu trong núi. Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm phải bỏ lại xe ngựa ở bên ngoài, ngự không mà đi. Tiến vào sâu bên trong không gặp cản trở gì, phi thẳng qua một tòa núi, tứ phía đều là vách đá dựng đứng cao vạn trượng, cách xa xa nữa là những dãy núi khác.
“Đã đợi được hai người tới.” Chương Trí Khâu tự mình ra đón tiếp Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm rồi sau đó dẫn bọn họ vào trong tộc. Bên trong có Miêu trại đặc sắc, cũng không phải kiểu dáng nhà sàn mà là kiến trúc mặt phức tạp, phòng ốc năm trụ bảy hàng, dựng lên ba tầng. Tầng thứ nhất chính là tầng mặt đất, trái phải hai bên là những thứ dùng trong sinh hoạt hàng ngày, tiến vào gian thứ hai hoặc thứ ba, ở giữa là trung đường, sau là điện thờ. Phía trái gian sau thường là nơi hướng hỏa, bếp núc. Hai gian trước là phòng cho chủ nhân hoặc phòng cho khách. Tầng hai phía trước toàn bộ là phòng cho khách, mặt sau là phòng kho trữ lương thực hoặc đồ đạc.* (không thấy tác giả tả lầu 3 nha @@)
Rất nhiều nhà khác cũng giống như bá tánh bên ngoài, trồng trọt nuôi gia cầm. Như tiến vào một thế giới mới, Dạ Dao Quang cảm thấy rất mới lạ, kiếp trước nàng cũng chưa từng tới nơi ở của Miêu tộc, cũng chưa thể nghiệm qua văn hóa đặc sắc của họ.
“Đây là tộc trưởng của chúng ta, cũng là sư tổ của ta.” Chương Trí Khâu dẫn phu thê Dạ Dao Quang đi gặp tộc trưởng.
Tộc trưởng là nam tử khoảng năm mươi tuổi, nhìn rất nghiêm túc, đối với Dạ Dao Quang nói: “Ôn phu nhân, chờ đã lâu, kẻ hèn họ Thạch.”
Thạch tộc trưởng nói tiếng Hán, tên họ cũng được dịch theo tiếng Hán. Giống như lúc trước Chương Trí Khâu nói về Thánh Nữ Tang Cơ Hủ, kỳ thật chính là tên Miêu tộc, họ Cơ Hủ, tên Tang, mà chuyển tiếng Hán thành họ Tang tên Cơ Hủ, kỳ thật đúng phải là tên trước sau mới là họ. Không phải cách gọi này mới có mà từ Hoa Hạ cổ xưa, rất sớm đã tồn tại.
“Thạch tộc trưởng.” Dạ Dao Quang gật đầu chào hỏi.
“Ôn phu nhân, Minh Duệ hầu, mời ngồi.” Thạch tộc trưởng mời bọn họ ngồi xuống, sau khi thưởng thức các món ăn đặc sắc của Miêu tộc, liền thẳng thắn nói, “Lần này làm phiền phu nhân cùng Hầu gia tới đây, Trí Khâu đã nói với ra, Ôn phu nhân cùng Hầu gia còn có chuyện quan trọng cần làm, không dám giữ nhị vị ở lại tộc đón năm mới, tối nay chúng ta liền chọn ngày lành rồi giải quyết.”
“Đa tạ tộc trưởng thông cảm, đích xác có chút việc quấn thân, bất quá cảnh sắc tại tộc non xanh nước biếc, phảng phất như một nơi thế ngoại đào nguyên.” Dạ Dao Quang cười nói, “Nếu tộc trưởng cho phép, phu thê hai người chúng ta ngày sau thanh nhàn sẽ tới đây du ngoạn.”
“Tất nhiên luôn trải chiếu đón chào.” Thạch tộc trưởng thành khẩn cười nói.
Kế tiếp đều là Thạch tộc trưởng tự mình chiêu đãi Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, tới thời điểm tối trời, sai người làm rất nhiều thứ đặc sắc của Miêu tộc, thậm chí có những mỹ vị thất truyền đời sau, làm bụng Dạ Dao Quang cùng Kim Tử căng tròn. Đặc biệt là Kim Tử, bởi vì đêm nay cần dùng sức của nó nhiều, Thạch tộc trưởng còn cho người chuẩn bị một bàn riêng cho nó. Gia hỏa này một chút cũng không cảm thấy rụt rè, giống quỷ chết đói đầu thay, đem một bàn đồ ăn càn quét sạch sẽ.
Làm Dạ Dao Quang cảm thấy hết sức mất mặt, cũng may mấy người Thạch tộc trưởng không ngại, ngược lại sau khi Kim Tử ăn no say, còn hỏi nó muốn tiếp tục hay không. Kim Tử há mồm muốn gật đàu, lại dưới ánh mắt âm trắc của Dạ Dao Quang biến thành lắc đầu.
Lúc Thạch tộc trưởng ngồi trò chuyện thêm, Dạ Dao Quang mới chủ động mở miệng: “Thạch tộc trưởng dự tính khi nào làm, phu thê chúng ta có thể cùng đi không?”
“Có thể.” Thạch tộc trưởng thuận thế đứng dậy: “Ôn phu nhân, Hầu gia, mời theo ta đi.”
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm theo đám người Thạch tộc trưởng tới cấm địa của tộc đuổi thi, nơi này chuyên dùng làm nơi tiêu diệt cương thi. Vừa vào cửa, Dạ Dao Quang liền thấy được năm căn trụ chồi lên từ mặt đất, một cái ôm của nam tử thành niên cũng không thể hết được cột trụ. Phương vị của những căn trụ đều có chủ ý, hoa văn điêu khắc cũng tốn tâm tư.
“Chấn sát trụ.” Dạ Dao Quang nói với Ôn Đình Trạm, “Năm căn cột lấy cửa âm môn, hút khí Ngũ hành tạo thành một Ngũ hành môn. Những âm khí qua nơi này đều sẽ bị hấp thu, phía dưới lại là năm cực dương, âm sát khí chảy vào muốn đi xuống, liền sẽ bị năm cực dương dung hợp, như thế có thể đảm bảo dù nơi này có tập trung nhiều cương thi cũng sẽ không thành nơi tuyệt âm.”
“Khu vực này ở trung tâm tộc.” Ôn Đình Trạm nhẩm tính lộ trình, bọn họ tiến vào một đoạn cũng có đi ngang qua bên ngoài nơi này, sau đó mới tới nơi ở của Thạch tổng trưởng, vậy đi sâu vào trong hẳn ngay trung tâm tộc đuổi thi.
“Đây cũng là duyên cớ vì sao trong tộc không có chút thi khí cùng âm sát khí nào.” Người kiến tạo ra nơi này có thể nói xảo đoạt thiên công* (khéo léo tuyệt vời), là danh tác, không phải người bình thường có thể chế tạo ra. Dạ Dao Quang cho dù không bay lên cao cũng có thể xác định, cả tộc đuổi thi bố trí hình bát quái quay quanh trung tâm kéo dài ra xa. Vị trí mỗi một căn nhà đều được sắp đặt có chủ ý.
“Ôn phu nhân mắt sáng như đuốc.” Thạch tộc trưởng khen ngợi, người có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu kỳ thật cũng không nhiều.
“Về kỳ môn độn giáp ta cũng có chút tự tin.” Dạ Dao Quang nhìn thoáng qua Ôn Đình Trạm đứng bên cạnh, thấp giọng cười nói.
Sau khi đi qua năm căn trụ đồng là một cửa đá, Thạch tộc trưởng dừng lại bước chân, nhắc nhở Ôn Đình Trạm: “Bên trong là nơi tộc chúng ta nhốt thi.”
“Tộc trưởng cứ mở cửa đi.” Ôn Đình Trạm lễ phép cười, hắn biết Thạch tộc trưởng sợ hắn thân thể phàm nhân không chịu được những trường hợp như vậy.
Thấy Ôn Đình Trạm vẫn thong dong như cũ, Thạch tộc trưởng cũng không nhiều lời. Bên trong thi khí thực nặng, nhưng trên người Ôn Đình Trạm có Dương châu, hắn đã nhìn thấy, không làm việc thừa thãi cấp cho Ôn Đình Trạm phù triện mà một chưởng đặt lên cửa đá, hai bên cánh cửa từ từ mở ra.