Nói tới đây, khóe môi Lôi Đình Đình lộ ra ý cười. Nàng vĩnh viễn nhớ rõ ngày ấy, nàng ngồi trước mặt Cao Dần, nhẹ giọng nói với hắn: “Cao đại ca, trong lòng ta có người không thể bỏ, ta nếu gả cho chàng, đó thực là có lỗi với chàng.”
“Đình Đình, nàng có từng nghĩ tới, nàng một ngày chưa thành thân, có người sẽ đợi nàng thêm một ngày.” Ánh mắt Cao Dần chân thành, “Hôn sự của ta sắp sửa phát hỏa cháy sém lông mày.”
“Lửa sém lông mày?” Lôi Đình Đình không hiểu, người Cao gia nhìn đều thực hiểu lý lẽ, Cao Dần tuổi cũng không quá lớn để gấp gáp.
“Đô thống Thanh Hải tính đem cháu gái vợ cả gả cho ta, ngày xưa ta còn lấy cơ người chưa có công danh nên chưa muốn lập gia thất, nhưng hiện giờ Cao gia không còn lý do gì để tiếp tục thoái thác.” Cao Dần đem sự tình trong nhà mình nói cho Lôi Đình Đình, “Hoàng gia ở Thanh Hải độc bá mười mấy năm, mấy năm tới này ở Thanh Hải không ai dám nói câu không với hắn, hắn muốn đem cháu gái gả cho ta, toàn bộ Thanh Hải không ai không biết, liền không có nhà nào dám tới nhà ta cầu thân.”
“Ta……”
“Đình Đình, ta nói một câu nàng đừng giận. Ban đầu ta tiếp cận nàng bởi nàng là dưỡng nữ trong phủ Minh Duệ hầu, là người duy nhất tại Thanh Hải có thể cứu ta ra khỏi nỗi khổ này. Ta đúng là đã dùng tâm cơ tiếp cận nàng, nhưng sau đó phát hiện, nàng dần dần đã đi vào trong lòng ta. Ta không lúc nào không nhớ tới nàng, nhất cử nhất động của nàng đều làm ta nhớ nhung suy nghĩ.” Cao Dần vội vàng giải thích, “Ta là thật lòng muốn lấy nàng làm vợ. Ta hy vọng nàng cho ta một cơ hội, để ta làm bạn cùng nàng, giúp nàng quên đi người khác, một lần nữa bắt đầu.”
“Cao Dần……”
“Ba năm.” Cao Dần không cho Lôi Đình Đình cơ hội đáp lại, “Đình Đình, chúng ta ước hẹn ba năm, nàng gả cho ta coi như giúp ta vượt qua nguy nan hiện tại. Ba năm này chúng ta chỉ làm phu thê hữu danh vô thực. Nếu ba năm ta không thể làm nàng quên đi hắn mà chấp nhận ta, nếu hắn còn nguyện ý chờ nàng ba năm, ba năm sau nàng cùng ta hòa ly. Như vậy, Đình Đình, nàng đừng do dự, gả cho hắn, hắn đáng giá. Mà ta, ta sẽ chúc hai người bạch đầu giai lão.”
“Ngươi cứ như vậy đáp ứng rồi?” Dạ Dao Quang nhíu mày.
“Tỷ tỷ, ta nếu không gả cho hắn, hắn sẽ không thể không cưới nữ nhi Hoàng gia, ta thiếu hắn ân cứu mạng.” Lôi Đình Đình giải thích, “Ta không muốn nợ hắn, ba năm này coi như báo ân của ta. Ta tin hắn là quân tử, hắn sẽ không vi phạm hứa hẹn.”
“Ba năm sau ngươi cùng hắn hòa li, nếu Chiêu can nhi vẫn cứ không ngại, không chê quá khứ của ngươi, ngươi sẽ gả cho Chiêu ca?” Dạ Dao Quang cảm thấy đây thật bát nháo, nếu ba năm sau có thể tiếp nhận, thì tại sao bây giờ phải mù quáng.
“Không, tỷ tỷ, ta không thể tiếp nhận Chiêu can hi, ta không vượt qua được vết sâu trong long. Đó là bởi vì ta biết, ta không có cách nào chấp nhận, cho nên ta không muốn lại làm hắn bi thương, cho hắn hy vọng lại làm hắn tuyệt vọng, sớm chút cắt đứt hy vọng của hắn. Sau khi ta thành hôn, Quan đại thái thái vì thanh danh của Quan gia cũng sẽ sớm cho hắn cưới vợ sinh con. Hắn kỳ thật không sai, sai chính là ý trời trêu người. Ta hy vọng hắn có thể sớm chút quên ta, hắn nên có nhân sinh của bản thân mình.” Lôi Đình Đình rung rung hai mắt kiên định nhìn Dạ Dao Quang. “Ta muốn dùng thời gian ba năm đến xem ta có thể quên hắn hay không, có thể tiếp thu một nam nhân khác đối đãi với ta toàn tâm toàn ý hay không. Nếu như không thể, ta cũng sẽ không miễn cưỡng chính mình, trì hoãn Cao Dần. Đến lúc đó liền nhờ tỷ tỷ cùng Hầu gia làm chủ cho ta, sau khi ta hòa li được trở về nhà, tỷ tỷ tìm cho ta một nơi thanh tu tốt có được không? Như thế, ta cũng coi như trả ân cứu mạng của Cao Dần.”
Dạ Dao Quang trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào. Hành động của Lôi Đình Đình xác thật không có sai, nếu không thể cho Quan Chiêu được cái gì, liền sớm chút làm hắn hết hy vọng. Cao Dần bên kia Hoàng Kiên kiềm chế không được, cũng không biết sẽ sử dụng thủ đoạn gì bức hôn, Lôi Đình Đình gả cho Cao Dần xem như giải thế lửa sém long mày cho hắn, cũng là báo ân Cao Dần. Cao Dần này Dạ Dao Quang cũng tin tưởng hắn là quân tử sẽ tuân thủ hứa hẹn.
Hơn nữa, đây cũng là cho Lôi Đình Đình một cơ hội.
Kết cục này nhìn như tốt với tất cả mọi người, nhưng lại làm trong lòng Dạ Dao Quang sinh ra một chút buồn bã.
“Đình tỷ nhi, ta hỏi ngươi một lần cuối, ngươi xác định cả đời này bất luận thế nào ngươi cũng không thể tiếp nhận Chiêu can hi?” Dạ Dao Quang nghiêm túc nhìn Lôi Đình Đình.
Hai hàng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, Lôi Đình Đình nén nhịn nỗi đau, đôi mắt đỏ bừng nhìn thẳng Dạ Dao Quang: “Đúng vậy.”
“Được, ta thay ngươi đáp ứng hôn sự Cao gia, ngươi phải chuẩn bị tốt tâm lý. Cao gia vì né tránh Hoàng gia, khẳng định muốn mau chóng thành thân.” Dạ Dao Quang dặn dò Lôi Đình Đình.
“Ta biết, làm phiền tỷ tỷ.” Lôi Đình Đình ngoan ngoãn gật đầu.
“Nếu đã gọi ta là tỷ tỷ thì ngươi chính là muội muội của ta, ta tất nhiên lo lắng cho ngươi. Ta chỉ hy vọng ngươi ngày sau dù có đến với ai thì đều tốt đẹp.” Dạ Dao Quang thầm than.
Sau đó Dạ Dao Quang hỏi xem Lôi Đình Đình mong muốn hôn sự thế nào, áo cưới thích ra sao, rồi hai người cùng nhau đi dùng bữa tối. Xong xuôi, Dạ Dao Quang trở lại phòng, lúc này mới thở dài nói với Ôn Đình Trạm: “Đáng tiếc……”
“Ta biết nàng thích tiểu tử Quan Chiêu kia, nhưng nói về năng lực, Cao Dần cao hơn Quan Chiêu không ít.” Ôn Đình Trạm nói, “Nếu là duyên phận a, cưỡng cầu cũng không được.”
“Cao Dần có thể nhẫn nại, nhưng đi theo nam nhân có thực lực, tâm sẽ rất mệt.” Dạ Dao Quang trắng mắt liếc Ôn Đình Trạm, “Quan Chiêu là hài tử kiên định, mới là người có thể yên bình ở bên cạnh.”
“Đi theo nam nhân có năng lực, mệt tâm…” Ôn Đình Trạm suy nghĩ những lời này, “Phu nhân đây là đã được lĩnh hội, hay là tự mình cảm thấy?”
“Tự mình lĩnh hội là thế nào?” Dạ Dao Quang tức khắc như hung tần ác sát trả lời, “Ta không muốn cùng chàng chơi trò tâm nhãn, nam nhân giảo hoạt hơn hồ ly như chàng, ta nếu cùng chàng còn vờn bắt, sớm đã tự làm mình mệt mỏi mà chết.”
“Ta làm sao có thể để phu nhân mệt tâm được, cho nên ta cùng phu nhân cùng chơi tâm nhãn kiểu khác đi.” Trong mắt Ôn Đình Trạm lập lòe thú quang, “Ta thật ra rất thích giúp phu nhân giãn gân cốt, để phu nhân đỡ nhức mỏi.”
“Ôn Đình Trạm, chàng tiết chế một chút……”
Dạ Dao Quang còn chưa kêu hết câu đã bị nam nhân thú tính quá độ, nhịn đói hơn một tháng bổ nhào vào giường, cuối cùng trong hay ngoài chăn đều bị hắn gặm sạch sẽ. Ôn Đình Trạm muốn nàng tự thể nghiệm, đi theo nam nhân có năng lực, rốt cuộc là tâm mệt hay thân mệt.
Vì thế ngày hôm sau, Cao gia khí thế bừng bừng tới cầu hôn, thế nhưng Ôn gia chủ mẫu đều không gặp được, Dạ Dao Quang mệt không bò dậy nổi để Nghi Vi trực tiếp ra nói với bọn họ, hôm nào lại tới. Cô nương Minh Duệ hầu phủ khó cưới về, bất quá phải hai mươi năm sau khi có đối lập, người Cao gia cảm thấy bọn họ năm đó kỳ thật vẫn rất nhẹ nhàng.