Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Là nàng luôn biết cách làm ta đau.”

Thế gian này người duy nhất hắn không có cách nào đối phó tuyệt đối là Dạ Dao Quang!

Dạ Dao Quang mặt mày đều cười cong, nắm lấy tay hắn: “Đi thôi, chúng ta đi xem Độc Vương.”

Kim Tử mặt đã đẫm lệ ròng, nó kéo một người to lớn như vậy, sư phụ của nó còn có tâm tình ve vãn đánh yêu với sư công, căn bản là muốn khi dễ con khỉ là nó sao!

Thời điểm Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm tiến tới gần, Kim Tử đã bao bọc Độc Vương bằng một cổ khí ngũ hành, Độc Vương cũng hôn mê sâu dần tỉnh, tầm mắt có chút mơ hồ nhìn đối thượng Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, giọng nói hắn suy yếu nhưng đầy kinh ngạc nói: “Ta…… Ta làm thế nào lại ở chỗ này?”

Độc Vương vẫn đang nghĩ gặp Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm khẳng định là ở Đế đô mới đúng.

“Là chúng ta đuổi theo ngươi.” Dạ Dao Quang trả lời, “Ngươi đã giúp chúng ta rất nhiều, chúng ta không thể biết rõ ngươi cửu tử nhất sinh nhưng mặc kệ, ngươi tại sao bị trúng cổ?”



“Chính như lời nói của phu nhân, đây là tai bay vạ gió.” Độc Vương hít sâu một hơi lúc sau mới cười khổ nói, “Ta trở về Dược Cốc, không thu được tin tức cha mẹ, dược đồng ở Dược Cốc cũng đều đã rời khỏi hoặc đã chết. Ta liền tới tìm người bạn thân duy nhất cả đời này, ban đầu muốn hỏi thăm hắn một phen, năm đó ta ở nơi này được hắn áp chế độc trong cơ thể, hắn biết được một ít chuyện kỳ lạ ở Dược Cốc nhưng lại không nghĩ đến có người muốn ám toán hắn, vừa lúc ta tới nên úp luôn cùng một chậu.”

“Bằng hữu của ngươi, chúng ta đã tới chậm một bước.” Ôn Đình Trạm nói.

Thời điểm bọn họ tới, người trên dưới của toàn bộ phủ đệ đều thất khiếu đổ máu, chỉ có Độc Vương là bởi vì độc tố trong cơ thể khắc chế cổ độc, trong lúc nhất thời hắn chưa thể tắt thở ngay mới kịp thời cứu trị.

“Xem ra là ý trời, phu thê chúng ta khó lại đoàn tụ.” Độc Vương nghe vậy, trong mắt hiện lên một mảnh bi thương vô tận. Hiện tại người duy nhất có khả năng có manh mối cũng đã bị Cừu gia giết chết, mà hắn lại là một người ký ức không được đầy đủ.

Ôn Đình Trạm đỡ Dạ Dao Quang tìm vị trí ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh nàng, Ôn Đình Trạm trầm ngâm sau một lát mới nói: “Độc Vương, bên trong trí nhớ của ngươi, có những nam nhân mà tôn phu nhân từng tiếp xúc qua không?”

Độc Vương bỗng nhiên ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm nhìn hắn nói: “Ta đang suy nghĩ tới chuyện này, nếu dựa theo quẻ tượng của Dao Dao, tôn phu nhân đã gả cho người khác, ta cảm thấy người này có lẽ không phải là một người xa lạ. Năm đó tôn phu nhân vào hoàn cảnh gian nan như vậy cũng chưa từng vứt bỏ ngươi, ta cảm thấy nếu có một lý do làm nàng vứt bỏ ngươi vậy nhất định chỉ có thể là vì ngươi. Có lẽ người này rất sớm đã phát sinh nhân tâm đối với tôn phu nhân, hơn nữa hắn biết được phu thê các ngươi sốt ruột muốn áp chế độc tố trong cơ thể ngươi, vì vậy mới sắp xếp một bố cục, lợi dụng bạn thân của ngươi, cho hắn biết phương pháp để áp chế độc tố, mà người bạn thân này của ngươi từ đầu đến cuối chỉ sợ không hiểu được mình đã bị lợi dụng, một lòng nghĩ có thể giúp đỡ ngươi. Thời điểm ngươi rời khỏi Dược Cốc hai năm, hắn dùng thủ đoạn cực kỳ ti tiện thủ làm tôn phu nhân thỏa hiệp. Có lẽ là một bộ dược kia, Tôn phu nhân sợ ngươi trong lòng bi thống, cho nên nàng giả chết, chính là hy vọng ngươi có thể quên nàng.”

Chỉ có nguyên nhân này mới có thể đủ giải thích vì sao một nữ nhân tình thâm nghĩa trọng có thể phản bội Độc Vương.

Độc Vương nghe xong hai mắt đỏ xậm, đột nhiên ngực đau xót, há mồm hộc ra một búng máu.

Ôn Đình Trạm nhanh tiến đến, chế trụ mạch đập của hắn, từ trong lòng ngực lấy ra một bình thuốc nhỏ đưa cho hắn: “Ngươi điều dưỡng thân mình cho tốt, cẩn thận suy nghĩ một chút, nhưng phải tránh không được đem chính mình bức quá tàn nhẫn. Nếu ngươi còn muốn gặp lại phu nhân của ngươi, vậy phải bảo trọng chính mình.”

Nói xong, Ôn Đình Trạm liền đưa theo Dạ Dao Quang cùng Kim Tử rời khỏi phòng.



Khách điếm bọn họ ở hiện tại là một khách điểm tương đối tốt, Ôn Đình Trạm không khỏi sợ cành mẹ đẻ cành con, chỉ có duy nhất một tiểu viện để làm nơi tiếp khách.

“Không biết Độc Vương có thể nhớ ra hay không.” Dạ Dao Quang cũng có chút lo lắng, thời gian của bọn họ hữu hạn, đã trôi qua ba ngày, còn có bốn ngày nữa bọn họ liền phải về Đế đô, “Cố tình một chuyến xem xem, muội trước đó không lâu mới bói cho phu nhân hắn một quẻ, nội trong vòng ba tháng không thể giải quyết việc của phu nhân hắn, cấp bách không liền không chuẩn.”

“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Ôn Đình Trạm trấn an Dạ Dao Quang, “Chúng ta cứ từ từ, nếu như hắn thật sự không nghĩ ra, vậy đưa hắn cùng trở về, trước tiên muội trị độc cho hắn, có lẽ sau khi thanh trừ độc tố trong thân thể hắn, ký ức hắn có thể khôi phục, đến lúc đó lại đến tìm phu nhân hắn cũng không muộn.”

“Thật sự không được thì cũng chỉ có biện pháp này.” Dạ Dao Quang gật đầu nói. Độc Vương hẳn sẽ vì phu nhân hắn mà đáp ứng theo bọn họ trở về. Rốt cuộc hắn chính là vì phu nhân nguyện ý bị Vĩnh An Vương cầm chân lâu như vậy, mà bọn họ cũng không cần Độc Vương vì bọn họ phải làm cái gì, “Muội vừa nghe xong phỏng đoán của chàng, muội cảm thấy hiện tại khoảng cách tới chân tướng sự việc đã không còn xa. Phu nhân Độc Vương là một nữ nhân cương liệt như vậy, chỉ sợ nàng hẳn có biện pháp biết được Độc Vương sổng ra sao, nàng bị hiếp bức cùng vũ nhục, còn không tiếc phí hoài bản thân mình, hẳn là bởi vì nàng không buông bỏ được Độc Vương. Chàng nói nếu làm Độc Vương bệnh tình nguy kịch có thể hay không……”

Ôn Đình Trạm lập tức hiểu rõ suy nghĩ Dạ Dao Quang: “Có thể xem là một biện pháp tốt, nhưng để nắm giữ đúng mực rất khó. Độc Vương phu nhân chỉ sợ thông qua một phương thức đặc thù cảm ứng được sống chết của hắn. Nếu không thật sự làm sinh cơ của Độc Vương biến mất, phu nhân hắn không thể cảm ứng được. Nhưng nếu thật sự làm sinh cơ Độc Vương biến mất, thứ nhất chúng ta có đến mười phần nắm chắc không để Độc Vương thực sự gặp chuyện; thứ hai, chúng ta còn phải duy trì sinh cơ của Độc Vương biến mất, nếu không phu nhân hắn chỉ sợ sẽ không can dự”

Đến lúc đó bọn họ chính là có ý tốt nhưng lại làm chuyện xấu.

“Cái này kỳ thật không khó.” Khuôn mặt Dạ Dao Quang tức khắc sáng lên, “Muội làm cho Độc Vương một ngọn đèn sinh mệnh, dùng đèn sinh mệnh khống chế sinh cơ của Độc Vương, chỉ cần không để ngọn đèn bị tắt, tự nhiên có thể tùy thời thao tác mạnh yêu lên hơi thở của Độc Vương.”

“Đây là thuật pháp gì?” Ôn Đình Trạm nghe cảm thấy không giống cách làm của người tu luyện chính thống.

“Đây là vu thuật.” Dạ Dao Quang nói với Ôn Đình Trạm, “Chàng yên tâm, chỉ cần không bức Độc Vương chết, muội nhiều nhất chỉ dính là hành vi dạo chơi, không bị gán tội nghiệt.”

“Vậy ngày sau phu thê Độc Vương không phải cả đời bảo hộ đèn sinh mệnh?” Nếu như tắt còn không phải là người đã chết sao?



“Chờ đến sau khi chúng ta thành công, muội lại đem ngọn đèn sinh mệnh dẫn độ nhập vào trong cơ thể Độc Vương, như thế có lẽ còn có thể kéo dài hai năm thọ mệnh cho hắn.” Dạ Dao Quang duỗi tay nhéo nhéo mặt Ôn Đình Trạm, “Chàng yên tâm a, phu nhân của chàng tuyệt đối không phương hại.”

Tuy rằng kéo dài sinh mệnh của Độc Vương cũng là sửa mệnh, nhưng đây là việc thiện, liền giống như đại phu cứu người bệnh, cũng không phải là hành vi nghịch thiên.

“Được, sắc trời cũng đã tối, chúng ta sớm chút nghỉ ngơi, ngày mai lại tìm Độc Vương thương nghị.” Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang.

Hắn cảm thấy đèn sinh mệnh này hẳn phải yêu cầu Độc Vương phối hợp, không thể thiếu sinh thần bát tự hoặc máu hoặc các đồ vật của Độc Vương, nghĩ đến đây Ôn Đình Trạm không khỏi thầm cảm thán: Chỉ mong Độc Vương còn nhớ rõ sinh thần bát tự của mình.

- -----

Rose: Sang phần mới rồi. Con đường của Dao Dao với A Trạm còn rất dài....

Chúc mn cuối tuần vui vẻ, hẹn sang thú 2 nhé

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK