Ánh mắt Kim Chu Ni chứa đầy sát khi như lưỡi dao thực chất dừng ở trên người Dạ Dao Quang. Nhưng Dạ Dao Quang nói, nàng đích xác nghe lọt, nàng sẽ làm thế nào? Nàng sao có thể ngồi nhìn hắn cứ như vậy chết đi, nàng nhất định sẽ giết đến Mạc Bắc, nàng nhất định phải làm Khả Hãn Mông Cổ chính miệng phá hủy thề ước này, nàng có một ngàn biện pháp có thể tra tấn phàm nhân đau đớn muốn chết.
Tựa hồ đã đọc hiểu tiếng lòng Kim Chu Ni, Dạ Dao Quang nghiêm mặt nói: “Tiền bối, Khả Hãn là vương, vương giả tôn nghiêm tuyệt đối không thể chịu người khác hiếp bức, có lẽ hắn sẽ tạm thời thỏa hiệp, nhưng chờ đến khi các ngươi rời khỏi, đại quân của hắn sẽ hướng tới Nữ Chân. Mà lời hứa bị hủy, Tạo Cưu pháp sư còn mặt mũi gì trở lại Nữ Chân tộc, giữa hai tộc xảy ra chiến tranh là không tránh khỏi, đây là tội nghiệt của ngươi.”
“Ta không sợ tội nghiệt!” Kim Chu Ni cuồng loạn rống lên, nàng hung tợn nhìn Dạ Dao Quang, “Ta không sợ tội nghiệt, ta chỉ cần chúng ta một nhà có thể ở bên nhau.”
“Nhưng Tạp cưu pháp sư sợ.” Dạ Dao Quang mặt không biểu tình trả lời, “Hắn là một nam nhân, hắn không thể bởi vì tình cảm nhi nữ mà huỷ hoại lời hứa, lại bởi vì lời hứa bị hủy mà mang về tai nạn cho quê nhà hắn. Tiền bối, nếu các ngươi bên nhau, cần toàn bộ Miêu trại tử vong mới thành toàn, ngươi sẽ không chút do dự lựa chọn đem ngươi thân tộc dẫm vào địa ngục sao?”
Kim Chu Ni gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang, cả người nàng có một lực lượng đáng sợ muốn phát tiết lại phát tiết không ra, nàng rất muốn nói với Dạ Dao Quang, nàng sẽ! Nhưng là, nàng nói không lên lời, nàng thật sự nói không nên lời. Đúng vậy, Mông Cổ Khả Hãn là vương, hắn đã chịu nhục nhã như vậy, cho dù nàng có thể uy hiếp Khả Hãn không xâm phạm Nữ Chân, vậy hắn nhất định để con hắn động thủ, thậm chí tại thời điểm còn sống hắn sẽ bố trí cục sẵn sang, đến lúc đó Tạp Cưu có thể bỏ đi tình thương trước mắt mà hận nàng không?
Chính là, chính là hắn cho rằng hắn đang làm rất tốt, hắn bảo toàn mọi người, hy sinh chính mình, cũng là hy sinh nàng a. Chẳng lẽ người nàng yêu đi không từ giã, không có tin tức, nàng muốn đuổi theo là sai? Chẳng lẽ nàng bị phục kích, cốt nhục bọn họ chưa thành hình liền xảy mắt là đương nhiên? Hay là, nàng vì đại nghĩa vô tư mỉm cười, chấp nhận hắn cứ như vậy rời khỏi nàng? Dựa vào cái gì, nàng phải gánh vác thống khổ? Những người đó là vô tội, chẳng lẽ nàng không phải người vô tội sao?
Sự tồn tại của bọn họ, vì cái gì mà phải xây trên đầu sự thống khổ của nàng?
Dạ Dao Quang nhìn Kim Chu Ni đáy mắt dâng lên màu hồng đậm, nàng chẳng những không nghĩ thông suốt, ngược lại chui rúc vào sừng trâu, trong lòng biết không tốt, lập tức ném Mị Lượng đi. Quả nhiên Kim Chu Ni đối với hơi thở Mị Lượng cực mẫn cảm, nàng theo bản năng lắc mình, thời điểm nàng muốn ra tay, Tát Mãn pháp sư nhấc tay lên, cách không thẳng đối mặt Kim Chu Ni, thân mình Kim Chu Ni tức khắc cứng đờ, màu hồng trong mắt nàng chẳng những lui xuống, ánh mắt cũng bắt đầu tan rã.
Nàng tựa hồ cực lực giãy giụa không cho chính mình ngủ sau, Tát Mãn pháp sư ngẩng đầu, tay cũng bắt đầu run lên.
Dạ Dao Quang lập tức đối với Mị Lượng kêu: “Mau hỗ trợ a!”
Mị Lượng nhanh chóng bay đến đỉnh đầu Kim Chu Ni, ở đỉnh đầu Kim Chu Ni chuyển quyền, ánh sang tinh linh sái lạc chiếu xuống, dừng ở thân thể Kim Chu Ni. Kim Chu Ni bị song trọng giáp công, cuối cùng không chống đỡ được, té xỉu.
Dạ Dao Quang đỡ lấy thân thể nàng, sớm đã chuẩn bị Thái Ất thần châm, nhanh chóng phong lại mấy đại huyệt vị, nhìn Tát Mãn pháp sư: “Pháp sư, ta muốn đem Kim Chu Ni tiền bối trở về Miêu trại.”
Kim Chu Ni cho dù chui rúc vào sừng trâu cũng là suy nghĩ thường tình, bất kể người nào trải qua nỗi thống khổ như nàng nhìn sẽ đều không bình thường như vậy. Không phải ai cũng là thánh nhân, đổi lại là Dạ Dao Quang, nàng cũng không dám bảo đảm, nàng có thể đại công vô tư, nhìn người mình yêu đi tìm chết, hoặc là sau khi chịu đả kích vì bị lừa gạt như vậy, lúc sau biết được chân tướng lại có thể đủ nghĩ thoáng. Cho nên, Dạ Dao Quang không muốn thương tổn nàng, nàng đã chịu quá nhiều thương tổn rồi.
“Thân thể của nàng có ma tính, Dạ đạo tôn, ta kiến nghị ngươi đem nàng đưa đến Phật môn, để cao tăng đem ma tính nàng độ hóa. Lại từ Phật môn thông tri cho Miêu trại sẽ càng thỏa đáng hơn, đối với nàng ấy cũng tốt.” Tát Mãn pháp sư suy nghĩ lúc sau nói.
Dạ Dao Quang nghĩ nghĩ cũng cảm thấy đúng, nàng dù sao cũng là người phản bội tộc, hơn nữa còn là hai lần, nếu như đưa thẳng về Miêu trại, chỉ sợ phải chịu đại hình, đến lúc đó ngược lại sẽ càng kích phát oán hận của nàng. Vậy không bằng đưa đến Phật môn, trước đem ma tính trong nàng hiện tại đuổi ra, đến lúc đó nhờ Phật môn cấp cho cái bậc thang, nói nàng bởi vì không thể áp chế ma tính mới phản bội tộc, hiện giờ ma tính đã trừ, như vậy trở lại Miêu tộc hẳn sẽ thuận lợi hơn chút.
“Ta cho người đưa nàng đến chùa Hải Tháp.” Nàng ít nhất còn muốn ở lại Tây Ninh hơn nửa năm, cũng có thể ở gần nhìn.
Đến nõi Dạ Dao Quang đem nàng đưa đến nơi nào, Tát Mãn pháp sư liền không nói thêm gì, xoay người muốn đi.
“Pháp sư.” Dạ Dao Quang gọi hắn lại, chờ đến sau khi hắn xoay người, Dạ Dao Quang mới chỉ vào đồ vật trong tay hắn, “Cái này, để lại cho nàng đi, có lẽ đối với nàng sẽ có ích.”
Dạ Dao Quang cảm thấy thứ này không lưu lại bên người Kim Chu Ni, Kim Chu Ni không chừng sẽ không bỏ xuống được, sớm muộn gì cũng quay lại cướp đi, cùng với tranh chấp lại phát sinh, không bằng sớm chút để lại cho nàng.
“Là sư huynh cho nàng.” Tát Mãn pháp sư đưa cho Dạ Dao Quang, nhìn thoáng qua Kim Chu Ni đang hôn mê trong lòng ngực Dạ Dao Quang mới rời đi.
Dạ Dao Quang chạy nhanh mang theo Kim Chu Ni đi tìm Càn Dương cùng Tang Cơ Hủ. Tang Cơ Hủ nhìn thấy Dạ Dao Quang thế nhưng đem theo sư thúc mình từng sung bái nhất, thiếu chút nữa rớt tròng mắt: “Tỷ tỷ, tỷ như thế nào làm được?”
Sư thúc là người bưu hãn, liền tính là Độ Kiếp kỳ cũng không hẳn có thể đủ phóng đao, nàng cũng lo lắng có nến xúi giục Dạ Dao Quang, đem Đào Đại tới đây để khắc chế sư thúc nàng.
“Hiện tại không phải lúc nói chuyện này, Tang, ngươi nói cho ta bản mạng cổ của nàng ở nơi nào? Ta phải tạm phong bế.” Dạ Dao Quang mới vừa rồi dùng khí Ngũ hành dò xét qua, căn bản không thể tìm ra.
Tang Cơ Hủ đem bàn tay hướng Càn Dương: “Đem cổ linh ta cho ngươi mượn dùng một chút.”
Càn Dương là tùy thân mang theo, một bên đưa cho Tang Cơ Hủ, một bên buồn bực: “Ngươi không phải nói trong vòng mười bước, có cổ trùng tiếp cận ta, lục lạc này liền sẽ vang sao?”
“Sư thúc ta tu vi phía trên ta, huống chi là bản mạng cổ của nàng, cổ linh của ta căn bản không dùng được.” Tang Cơ Hủ một phen túm cổ linh, “Tỷ tỷ, tỷ đem sư thúc ta đặt lên giường.”
Dạ Dao Quang làm theo, sau đó, Tang Cơ Hủ mới cách lớp quần áo, hai tay kẹp cổ linh di chuyển theo một loại quy luật, từ bả vai Kim Chu Ni xuống dưới chân, tra xét một lần, không bỏ qua mỗi một tấc da thịt.