Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì sao những chuyện khó giải quyết nàng đều gặp thế này, chẳng mấy lúc Dạ Dao Quang thực muốn lười biếng, đem nguyên tắc sống ném sang một bên. Nhưng ông trời không cho phép, nàng chỉ có thể thu Hùng Thành vào trong Thiên Lân. Làm người a, quả nhiên không thể làm việc trái lương tâm, suýt nữa nàng trừ quỷ chưa thành ngược lại thêm tội nghiệt. Thu lại Hùng Thành, Dạ Dao Quang cũng thu lại số phù triện trong phòng, một cái phất tay, thân ảnh của nàng trở nên trong suốt, phòng trở lại nguyên trạng ban đầu.

Nàng mặc kệ không quan tâm người trong phòng có hoài nghi hay không, trực tiếp thu nguyên thần về thân thể, sau đó chạy như bay đi tìm Ôn Đình Trạm.

Vừa lúc đèn lồng của Ôn Đình Trạm đứng thứ nhất, mang một mâm bạc trắng tới trước mặt Dạ Dao Quang: “Vi phu không phụ gửi gắm của phu nhân nha, một ngàn lượng.”

“Vừa lúc đầu xuân muốn quyên góp từ thiện, Nghi Vi góp luôn chỗ bạc này vào đi.” Dạ Dao Quang cười tủm tỉm nói.

“Phu nhân là quan quyến nhân thiện nhất mà ta từng gặp.” Tống sơn trưởng ở bên cạnh không khỏi khen ngợi, “Hầu gia có thể lấy phu nhân làm thê tử, thực làm người khác ghen tị.”

Tống sơn trưởng qua hai đời làm người, đều làm trong lĩnh vực giáo dục, nhưng càng vì như thế người tiếp xúc càng nhiều. Nội quyến quan lại đa phần tự phụ, người có năng lực, có tâm tư thì chỉ giữ ở mỹ danh, chỉ mở miệng còn tất cả những việc cần làm đều do hạ nhân xử lý, nhưng Dạ Dao Quang thật sự tự tay làm lấy. Ngoại trừ lúc đưa tặng lương thực nàng không lộ mặt, góp không ít ngân lượng, yêu cầu tặng những thứ gì, tặng cho ai, tuổi tác thế nào, tuy rằng không phải Dạ Dao Quang đi tra, nhưng mỗi lần nàng sẽ đều cẩn thận xem xét. Lần đó cũng đúng lúc Tống sơn trưởng tới tìm Ôn Đình Trạm, vừa lúc gặp phải, hắn tận mắt nhìn thấy.

Hắn chưa từng nghĩ đến có một đôi phu thê có thể vì dân mà đến tận đây, làm tâm hắn sinh thán phục.

“Ta chỉ là làm chút việc trong khả năng, Tống sơn trưởng quá khen.” Dạ Dao Quang khiêm tốn đáp lại rồi quay qua nói với Ôn Đình Trạm, “Nếu thắng hội đèn rồi, sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về. Tống sơn trưởng ở cách nơi đây một chặng đường, đi đường đêm không an toàn.”

“Ta để Vệ Kinh hộ tống Tống sơn trưởng trở về.” Ôn Đình Trạm gật đầu nói với Tống sơn trưởng.

Tống sơn trưởng tất nhiên chối từ, nhưng Ôn Đình Trạm vẫn kiên trì, sau đó Tống sơn trưởng chỉ có thể nói lời cảm tạ sau đó mang theo gia quyến dưới sự hộ tống của Vệ Kinh trở về. Chờ một nhà bọn họ đi rồi, Dạ Dao Quang lôi kéo Ôn Đình Trạm ở trên đường về kể hết sự tình Hùng Thành: “Chàng pháo người đi điều tra Hùng Thành xem, muội cảm thấy hắn không phải người thiện lương. Nhưng dù vậy, muội cũng không có quyền thay trời hành đạo, bởi hắn không phải quỷ.”

“Ta sẽ phái người đi tra, nàng đừng mặt ủ mày ê nữa.” Ôn Đình Trạm xoa xoa đầu mày đang nhíu của Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang nặng nề thở dài một hơi: “Muội hiện tại tiến thoái lưỡng nan, nếu hắn thật sự là người xấu, muội còn phải cứu hắn, chẳng phải nghẹn khuất sao?”

Cố tình để nàng gặp được, cũng không thể cứ như vậy đem Hùng Thành ném đi. Hùng Thành lúc sau gây tai hoạ cho người khác, nàng cũng sẽ ái ngại. Nhưng loại tình huống này thực sự xuống tay không được, nàng đúng bị đè nén không thôi.

“Nếu hắn là người xấu, ta có biện pháp giúp Dao Dao tuỳ ý đem hắn trấn áp bởi Thiên Lân.” Ôn Đình Trạm nắm lấy tay Dạ Dao Quanh: “Thế gian này điều dễ làm nhất, chính là làm một người vô thanh vô thức chết đi.”

Đang ở trong thế tục, có sự ràng buộc của thế tục, những người cùng một địa phương có xung đột lợi ích, chỉ vì chút ích lợi đó cũng có thể đủ mượn đao giết người, người châm ngòi lại không đáng tội. Nếu Hùng Thành thật sự là người không nên sống, vậy đem thân thể hắn chặt đứt sinh cơ, hồn phách này của hắn chân chính thành cô hồn dã quỷ, muốn xử trí như thế nào đều được.

“Cứ vậy đi. Nếu hắn là người tốt, muội cũng không uổng công một chuyến.” Dạ Dao Quang trong lòng thấy thoải mái một chút. Tuy rằng nàng cảm thấy mượn đao giết người, để cho người khác trên lưng gánh sát nghiệt không phải đạo nghĩa, nhưng nàng tin tưởng Ôn Đình Trạm nhất định sẽ tìm một người xứng đáng chịu tội thay, sẽ không đẩy tội lỗi lên một người vô tội.

“Nếu hắn là người t ốt, Dao Dao không muốn đi chuyến này cũng được.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm ẩn hàm thâm ý dừng ở chưởng linh trên tay Dạ Dao Quang.

Nhìn theo ánh mắt hắn, Dạ Dao Quang tức khắc vỗ tay một cái: “Đúng t hế, đối với chuyện liên quan tới cô hồn dã quỷ, trách nhiệm của Linh tộc so với muội lớn hơn nhiều. Nếu hắn là người tốt, muội cũng không cần nhờ vào điểm công đức này của hắn. Chờ Tiêu Linh Nhi tới cho nàng làm đi!”

Nháy mắt tâm tình liền trở nên vui vẻ, tay Dạ Dao Quang quàng qua cổ Ôn Đình Trạm, vẻ mặt sáng ngời: “Phu quân nhà ta lại thay ta giải quyết ưu phiền, chàng muốn khen thưởng cái gì?”

Cánh tay xiết lại, ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, đem cả cơ thể nàng kéo tới gần chính mình, lúc này bọn họ đã ở cửa phòng nghỉ, đôi mắt đen nháy của Ôn Đình Trạm dưới sự chiếu rọi của đèn lồng dưới mái hiên càng thêm thâm thuý. Hắn cúi người hung hăng đem môi ấn chặt vào cánh môi phía trên của Dạ Dao Quang.

Mang theo chút bức thiết cùng thô lỗ mút vào, một hồi lâu mới buông cánh môi của Dạ Dao Quang ra, tiếp tục mềm nhẹ hôn lên vành tai nàng: “Dao Dao, đã một tháng rồi?”

Thanh âm hắn nhiễm tình yêu lẫn dục vọng, phá lệ say lòng người, mặt Dạ Dao Quang tức khắc nóng rát như bị ngọn lửa thiêu, không ngờ gia hoả này lại tính từng ngày. Nhưng đã để hắn nhịn đói nửa năm, Dạ Dao Quang không nỡ cự tuyệt, vì thế vùi đầu vào ngực hắn, ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm.

Ôn Đình Trạm khom người một tay bế ngang nàng lên, Dạ Dao Quang kinh hô: “Chàng gấp cái gì, muội còn chưa tắm gội!”

“Ra mồ hôi chút rồi tắm.”

Vì thế một đêm triền miên tới bình minh, Dạ Dao Quang thật sự có kiến thức mới mẻ về sự keo kiệt của nam nhân này, không phải lần trước nàng nói hắn không được sao, người này lại mang thù đến bây giờ, một bên lăn qua lộn lại nàng, một bên hỏi lại câu hỏi mấy chục lần, làm cho nàng mắc cỡ không nói được gì.

Dạ Dao Quang là bị một trận tiếng gào to đánh thức.

“Sư phụ, sư phụ a, ta đã trở về, người mau đến xem đồ nhi của người gầy cả đi rồi này……”

Giọng nói Càn Dương xa xa từ bên ngoài phủ nha truyền vào, Dạ Dao Quang trên giường ngồi dậy, vừa mới lật chăn liền nhìn thấy trên người đầy dấu vết xanh tím, cả người mềm như bông không chút sức lực. Hiện tại đã không còn thời gian tu luyện, nàng nhanh chóng mặc vào xiêm y, sau đó đi rửa mặt, Càn Dương ở bên ngoài đợi một lát đã muốn vọt vào, kết quả bị Ôn Đình Trạm ngăn lại.

Chờ đến khi Dạ Dao Quang mở cửa phòng ra, Càn Dương ánh mắt nhạy bén vượt xa người thường lập tức nhìn thấy trên cổ Dạ Dao Quang có vết phiếm màu tím đỏ, lập tức xông lên trước: “Sư phụ, người vì sao lại bị thương!”

Dạ Dao Quang mặt một méo 囧, hơi chút mất tự nhiên kéo lên cổ áo: “Ta không có bị thương, ta chẳng qua bị Văn Tử cắn mấy miếng.”

“Văn Tử? Văn Tử làm sao có thể lại gần sư phụ!” Bọn họ là người tu luyện, khí ngũ hành một khi thả ra, đừng nói sinh linh, ngay cả quỷ mị cũng không thể, huống chi Văn Tử là sinh linh cấp thấp.

Gia hoả này lúc cần thông minh thì không thông minh, lúc không cần hắn phải thông minh thì lại cứ hiểu biết như vậy, Dạ Dao Quang lập tức trưng ra bộ mặt nghiêm túc: “Ngươi còn biết đường trở về đấy, nói xem vì sao lãng phí thời gian dài thế?”

“Sư phụ, đồ nhi gặp một mỹ nhân tuyệt thế!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK