“Ngũ hành tương trợ lẫn nhau đã hình thành một lá chắn, một khi đánh bại, chỉ sợ Bát quái ly tâm trận phía trên cũng bị tác động.” Mị Lượng cũng coi như nhìn ra môn đạo, hầm ngầm không thể tiếp tục đào xuống.
Không thể đào xuống, Dạ Dao Quang lại không cam lòng, đây là bước cần đi mấu chốt của bọn họ.
“Dao Dao, xông vào đi, mang theo người, những chuyện khác, chúng ta tiếp tục tính sau.” Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang, “Ta đi chặn lại Nguyên Dịch, nàng đi cứu người.”
Nguyên Dịch tất nhiên không ở đây, hắn canh giữ bên ngoài, chờ đến khi Nguyên Dịch tới, hắn tự có biện pháp kéo dài thời gian. Cổ Cứu cùng Quan Chiêu được hắn đưa đi, cho dù trong người hai người họ có cổ, cùng lắm thì cùng Nguyên Dịch làm giao dịch, Nguyên Dịch cũng không phải thật sự muốn mạng của Cổ Cứu cùng Quan Chiêu, mục tiêu của hắn chính là phu thê bọn họ.
“Không, để muội nghĩ đa.” Bỏ qua một cơ hội như vậy, vì Nguyên Dịch mà chịu nghẹn khuất so với quang minh chính đại phản kích hắn, Dạ Dao Quang không cam lòng.
Người nàng nhất định phải mang trở về!
Tay Dạ Dao Quang lại lần nữa đưa tới gần thiết bàn* (tấm sắt lúc nãy, dùng Hán Việt nha), dọc theo hai bên, nhắm mắt lại cảm thụ, tay nàng đưa tới bên phải: “Là thủy…….”
Mở mắt ra, Dạ Dao Quang ngẩng đầu nhìn sợi tơ buộc dưới mái hiên, trong lòng nàng toát lên một ý niệm lớn mật: “Mị Lượng, ta nếu xé rách tầng lưu khí Ngũ hành này trong ngắn ngủi, có lẽ chỉ có mấy tức công phu, ngươi có thể phá nó không?”
“Ta thật ra có thể phá nó.” Mị Lượng đại khái biết Dạ Dao Quang muốn làm gì.
“Chúng ta liền thử một lần, cùng lắm là đụng vào Bát quái ly tâm trận, đưa Nguyên Dịch tới thôi.” Dạ Dao Quang phân phó cho Kim Tử, “Bảo vệ tốt A Trạm.”
Nàng bấm tay bắt đầu niệm chú, đầu ngón tay quay cuồng, khí Ngũ hành nhìn không thấy lại tựa như thực chất quanh quẩn đầu ngón tay nàng. Từng tia ánh sáng ngưng tụ thành một đoàn quang, hai ngón trỏ Dạ Dao Quang hợp lại, nháy mắt điểm lên phía bên phải thiết bàn, liền thấy trong hư không theo đầu ngón tay Dạ Dao Quang mà xuất hiện từng chớp lôi điện nhỏ, ánh sáng hướng lên phía trên lan tràn.
Ý niệm Dạ Dao Quang vừa động, Băng tinh linh châu bay vọt ra, nàng xoay người đá Băng tinh linh châu lên trên không, đối với Mị Lượng quát lạnh một tiếng: “Động thủ!”
Mị Lượng nào dám chần chờ, nó biết Dạ Dao Quang đây là lợi dung khả năng đóng băng của Băng tinh linh châu, chống lại dòng khí Ngũ hành, quả nhiên từ đầu ngón tay Dạ Dao Quang tràn ra ánh sáng lôi điện người thường không nhìn thấy, theo lực phát của Mị Lượng tốc độ càng lúc càng nhanh, ở trên không đụng phải Băng tinh linh châu bị ngăn lại. Hai cỗ lực lượng giằng co, Băng tinh linh châu bị ánh sáng lôi điện đẩy không ngừng lên đỉnh. Mị Lượng gia tăng lực phát, ánh sáng kia càng thêm tấn mãnh, Băng tinh linh châu tốc độ lên đỉnh càng lợi hại.
Từng tấc bay lên, mắt thấy đã sắp tới nóc nhà, khoảng cách với sợi tơ buộc lục lạc càng thêm gần. Ôn Đình Trạm toàn thân đề phòng, tim Dạ Dao Quang cũng như ngừng đập. Mị Lượng rốt cuộc ngừng lại, ánh sáng lôi điện kia cũng ngừng lại.
“Đả thông!” Thanh âm Mị Lượng từ trong chỗ sâu truyền đến.
Dạ Dao Quang lộ vẻ mặt vui mừng: “A Trạm, chàng mang theo người cùng Kim Tử và Mị Lượng đi vào, muội ở chỗ này trông chừng, nhanh lên!”
Nhìn Dạ Dao Quang cố sức không để tầng khí Ngũ hành rách nát, dẫn đống tới Bát quái ly tâm trận phía trên, Ôn Đình Trạm sắc mặt lạnh lùng gật đầu, không dám có một chút trì hoãn nào, liền cùng Kim Tử chui xuống dưới nền đất. Động đào ra cũng không lớn, một là lớn quá sợ sẽ sụt lún, hai là đợi đủ rộng thì sợ Dạ Dao Quang chịu đựng không nổi, Ôn Đình Trạm cũng chỉ có thể chui vào. Xưa nay Ôn Đình Trạm có thói quen sạch sẽ, lúc này những thói quen này cũng vứt lại sau đầu.
Có lẽ Nguyên Dịch đã đem nơi này bố trí như một thùng sắt, trong viện tuy rằng có không ít người tuần tra, nhưng đều không có người nào vào trong, ngược lại lại thuận tiện để Ôn Đình Trạm theo địa đạo vào tới nơi. Bọn họ một đường thuận lợi vào trong viện, sau khi che giấu đường vào mới bắt đầu tìm kiếm Cổ Cứu.
Bởi vì Kim Tử không cảm nhận được hơi thở của bọn họ, việc tìm kiếm có chút phiền toái. Ôn Đình Trạm, Kim Tử, Mị Lượng phân công nhau hành động, cũng chỉ qua một canh giờ, suýt lục tung cả sân viện lên để tìm mới tìm được Cổ Cứu cùng Quan Chiêu.
Mà lúc này ở bên ngoài, Dạ Dao Quang để kìm hãm Bát quái ly tâm trận phát động đã hao phí không ít khí Ngũ hành, đã có chút mất sức, nếu không phải hiện tại trong vòng tay của nàng có lượng khí Ngũ hành liên tục bổ túc, chỉ sợ nàng đã không chịu nổi.
“Vất vả quá.” Thời điểm sức chịu đựng của Dạ Dao Quang tới cự hạn, bên tai vang lên một giọng nói thanh lãnh.
Dạ Dao Quang cứng đờ sống lưng, quay đầu nhìn người đang hiện thân từ trong đêm tối, không phải ai khác mà là Đào Đại.
“Đào cô nương.” Dạ Dao Quang ổn định tâm thần, không rõ ý đồ đến của Đào Đại.
Tuy rằng lúc trước trong phòng giam Đào Đại tới tính toán cứu Ôn Đình Trạm, là người ân oán phân minh, nhưng phần tình cảm Đào Đại thiếu bọn họ cũng vì lần đó xem như trả hết. Dưới tình huống không ai nợ ai, Đào Đại còn tới tìm nàng, trong lòng Dạ Dao Quang không thể không đề phòng.
“Không cần phòng bị như vậy, ta chẳng qua vừa lúc đi ngang, cảm giác được hơi thở của ngươi.” Đào Đại nhìn ra Dạ Dao Quang đang ăng chặt, ngữ khí thả chậm rãi.
“Đào cô nương vì sao lại tới nơi này.” Dạ Dao Quang không cảm xúc hỏi.
Ánh mắt Đào Đại cụp xuống, giọng nói nàng mờ mịt: “Nơi này là nơi cha mẹ ta táng thân, từ khi ta tới Thổ Phiên, vẫn luôn ở đây.”
“Ngươi vì sao không đi tìm……” Dạ Dao Quang đang nói đột nhiên im bặt.
“Tìm hắn báo thù?” Đào Đại đem lời Dạ Dao Quang nói tiếp.
Dạ Dao Quang trầm mặc không nói.
Đầu ngón tay Đào Đại xoay một vòng, một cỗ lực lượng phóng lên cao, theo đầu ngón tay nàng vung lên, cỗ lực lượng kia đánh tới Băng tinh linh châu. Trong nháy mắt Dạ Dao Quang cảm giác áp lực nhẹ bớt, nàng thu tay, nhìn Đào Đại dễ như trở bàn tay cố định Băng tinh linh châu, cảm nhận được chênh lệch giữa bọn họ: “Đa tạ.”
“Không cần cảm tạ.” Đào Đại nhướng mày, “Ta chẳng qua hy vọng ngươi giúp ta một việc.”
“Đào cô nương mời nói.”
“Giúp ta đưa một chiến thư cho Thả Nhân.” Đào Đại từ trong lòng ngực lấy ra một bức chiến thư đưa cho Dạ Dao Quang, “Ta đi qua Cống chùa, hắn không ở đó, ta biết hắn không phải cố ý trốn tránh ta, không chừng lại tới chỗ nào cứu khổ cứu nạn rồi. Ta nếu đem đưa thẳng tới Cống chùa, đồ tử đồ tôn của hắn chỉ sợ sẽ không để hắn nhìn thấy. Ngươi giúp ta đưa đi, chuyện giữa ta và hắn cần kết thúc. Bằng thân phận của ngươi, người Cống chùa sẽ không dám chậm trễ.”
Dạ Dao Quang có chút chần chờ tiếp nhận.
“Nhớ rõ phải đưa đến.” Đôi mắt Đào Đại làm người ta không rét mà run, “Hắn nếu thất ước, ta chính là sẽ đồ toàn bộ Cống chùa, ta không hy vọng hắn thất ước bởi vì chiếu cố ngươi.”