Bên cạnh Dạ Dao Quang, dạ minh châu tản ra u quang, đôi mắt liễm diễm của nàng đối diện với đôi mắt đen nhánh của hắn, giọng nói nàng nhẹ nhàng trong đêm tối: “Muội là sợ, ngày sau muốn báo đáp ân tình là lúc, lại làm A Trạm vì muội nhọc lòng.”
Dạ Dao Quang tinh tế nghĩ đến, mỗi một lần chuyện của nàng đều làm Ôn Đình Trạm phải bận tâm suy nghĩ. Nàng chỉ đơn thuần không muốn hắn mỏi mệt như vậy. Hắn ngày sau sẽ càng quyền cao chức trọng, sự tình tự thân phải giải quyết cũng càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng đáp ứng không xuể.
“Dao Dao không muốn ta nhọc lòng, liền tự đẩy bản thân vì chuyện này đi một chuyến tới Thổ Phiên sao?” Ôn Đình Trạm bất đắc dĩ cười, “Nếu muốn so đo ra, chuyện này là từ Chi Nam, mà Chi Nam lại là vì trợ ta mà đến, chuyện này vốn chính là ta đưa tới. Dao Dao, chúng ta là phu thê a, phu thê sẽ không phân ra chuyện gì của nàng chuyện gì của ta, không phải sao?”
“Đạo lý này muội đều hiểu, muội chỉ không muốn chàng mệt mỏi.” Dạ Dao Quang kiên trì.
Đôi mắt Ôn Đình Trạm u ám nhưng thâm thúy, hắn xoay người, Dạ Dao Quang vừa kinh hô thì đã bị hắn đè xuống, hai tay chống ở hai bên sườn nàng, thân thể treo ở trên người, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt nàng: “Vậy phu nhân trước tiên giải quyết mỏi mệt này cho vi phu……”
Nói xong, nụ hôn của hắn liền rơi xuống, bắt đầu từ bụng nhỏ của nàng chậm rãi trượt theo da thịt đi xuống.
Dạ Dao Quang bị hắn hôn đến mơ mơ màng màng đẩy ra: “A Trạm, con……”
“Dao Dao, đã ba tháng, có thể, ta sẽ cẩn thận……”
Bọn họ đã lâu không thân mật, trong lòng Dạ Dao Quang cũng khát vọng hắn, hiểu Ôn Đình Trạm sẽ biết nặng nhẹ, vì thế liền thả lỏng thân mình phối hợp với hắn, tùy ý hắn đùa nghịch.
Ôn Đình Trạm ngày xưa hận không thể đem nàng nuốt vào trong bụng mà hung mãnh so sánh với hiện tại, một đêm này là dùng sự ôn nhu cực hạn mà triền miên. Không có khoái cảm kịch liệt nhưng Dạ Dao Quang vẫn trầm mê bên trong nhu tình mật ý của hắn.
Ngày hôm sau, Ôn Đình Trạm thần thái sảng khoái đi thượng triều, mà Cổ Cứu cũng đi thăm bằng hữu, nhân tiện thăm quan Đế Đô. Dạ Dao Quang nghĩ vẫn là truyền tin cho Duyên Sinh Quan, nhờ Trường Duyên sư huynh hỗ trợ liên hệ Minh Hi. Lần trước vì sự việc Ngọc Hoàng Điện, Dạ Dao Quang đi tiêu diệt Mặc tộc, Minh Hi cũng đã đưa theo người Minh tộc về tới Bột Hải, cũng không có kịp lưu lại phương thức liên hệ, Dạ Dao Quang tấy nhiên cũng sẽ không đi hỏi Nguyên Dịch.
An bài xong những việc này, Dạ Dao Quang liền phân phó Nghi Vi đi nam viên cho người chuẩn bị trước mọi việc ở nam viên. Đã tháng sáu, bệ hạ hẳn sẽ rất nhanh tới Li Cung tránh nóng. Do dự đầu tháng có thể tiễn Ấu Ly cùng Diệp Phụ Duyên đi, hơn nữa ngày tổ chức hôn sự cho Nghi Phương cũng tới gần, Nghi Ninh vội vàng phải làm cô dâu mới, Dạ Dao Quang thật là có chút vội, cũng may Ấu Ly cũng sắp xếp thoả đáng, nếu không lập tức phải thu hoạch vụ thu, đồ vật các nơi lại không ngừng đưa về, nàng chỉ sợ luống cuống tay chân.
Thu hạ cứ thế luân phiên, người vội không chỉ có Dạ Dao Quang, công việc toàn bộ triều đình cũng đều đang lu bù. Năm nay cũng là ba năm đánh giá thành tích, rất nhiều quan viên đã bắt đầu vận tác, người ngụy trang tới phủ bọn họ tặng đồ cũng nối liền không dứt, Dạ Dao Quang không nhận. Mà, Ôn Đình Trạm cũng khó trở về sớm.
Lúc trước luôn không vượt qua giờ Thân, Ôn Đình Trạm liền sẽ trở về nhưng liên tiếp mấy ngày đều phải tới giờ Dậu về. Hôm nay qua giờ Dậu cũng chưa, nếu không phải Ôn Đình Trạm phái người tới thông báo hắn có việc thông chính quấn thân, nàng không chừng lo lắng đi tìm. Nhưng tuy là như thế, nhìn trời đã tối sầm rồi mà Ôn Đình Trạm cũng chưa trở về, Dạ Dao Quang vẫn mong ngóng không thôi, bữa tối cũng hoàn toàn không ăn không uống.
Tùy tiện ăn một vài miếng ứng phó, Dạ Dao Quang liền đứng ở cửa chờ đợi. Ôn Đình Trạm cơ hồ tới chính giờ Tuất mới xuất hiện từ trong bóng đêm, chậm rãi bước vào tầm mắt Dạ Dao Quang.
“Sao lại đứng ở đây chờ?” Ôn Đình Trạm vừa đến gần cổng lớn, gió đêm lay động đèn lồng bao phủ thân ảnh Dạ Dao Quang. Cơ hồ hắn lắc mình một cái đã nhảy tới trước mặt Dạ Dao Quang, nắm lấy tay nàng, cảm giác được tay nàng ấm áp không lạnh, sắc mặt mới tốt hơn chút.
“Đừng có dáng vẻ này, muội chính là nhớ chàng mới đứng chỗ này chờ, cũng là đứng chút tiêu thực thôi.” Dạ Dao Quang xoay tay nắm lấy bàn tay hắn, kéo hắn đi vào bên trong, “Đã ăn gì chưa?”
“Đã dùng bữa tối.”
Vậy nói xem, hôm nay vì sao giờ này chàng mới trở về nhà.” Dạ Dao Quang cảm thấy hẳn là có chuyện không bình thường, bằng không hắn sẽ không trì hoãn đến như vậy.
Cùng Ôn Đình Trạm về gian phòng tắm cách nội chính nhà bọn họ. Trong phòng tắm có một bể tắm cực lớn hình chữ nhật, Dạ Dao Quang một bên chuẩn bị nước ấm và xiêm y cho hắn một bên hỏi.
“Liễu lão nhân đã qua đời……” Ôn Đình Trạm đột nhiên mở miệng nói.
Động tác trên tay Dạ Dao Quang cứng lại, đã rất nhiều năm không nghe được tin tức Liễu gia, từ năm mà Ôn Đình Trạm đem Liễu Cư Mân ở Bảo Định phủ từ Đế Đô xuống làm bố chính sửa ở Hồ Quảng, Liễu gia dường như học sống ngoan, cũng không dám tới trêu chọc Ôn Đình Trạm. Mấy năm nay bọn họ quá an phận, an phận đến mức Dạ Dao Quang suýt nữa đã quên mất bọn họ.
Liễu lão gia tính ra cũng đã 80, sống đến tuổi này là sống thọ và chết tại nhà chính là hỉ tang. Nhưng tang sự của Liễu lão gia như thế nào lại có quan hệ với Ôn Đình Trạm? Thế cho nên Ôn Đình Trạm nhắc tới chuyện này, ngữ khí có chút rét run.
Bỗng nhiên Dạ Dao Quang ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Đình Trạm: “Hắn đem quan hệ của chàng cùng Liễu gia nói cho bệ hạ? Di nguyện là có thể làm chàng nhận đời sau Liễu gia làm thân thích đúng không?”
Liễu lão gia rõ ràng biết được thủ đoạn của Ôn Đình Trạm, thời điểm Ôn Đình Trạm mười hai tuổi hắn đã bắt đầu lập mưu với Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm hiện giờ 21, địa vị cao, hắn càng chơi càng không lại. Cho nên hắn học cách thông minh, chính hắn cũng không sống được bao lâu, hắn càng thêm minh bạch Liễu Cư Mân không phải đối thủ của Ôn Đình Trạm.
Cho nên, hắn dù chết cũng phải thiết kế mưu cho Liễu gia. Không cần suy nghĩ, Dạ Dao Quang cũng biết Liễu Thị Nhẫm vô cùng có khả năng trước khi chết tấu thư cho bệ hạ, chẳng những đem thân thế Ôn Đình Trạm tường tận nói ra, thậm chí ngữ khí bên trong hoàn toàn là sám hối cùng áy náy, đem mọi tội lỗi Liễu thị năm đó trục xuất Ôn Đình Trạm khỏi gia môn toàn bộ ôm vào trên người mình. Hiện giờ hắn sắp bước vào quan tài, con người trước khi chết, lời nói thường thật lòng, hy vọng bệ hạ có thể hoà giải, tốt nhất có thể làm hắn trước khi chết có thể khuyên bảo Ôn Đình Trạm tới gặp lần cuối cùng.
Lời khẩn nguyện cuối cùng, cũng chỉ có nguyên nhân này mới có thể đủ làm bệ hạ quan tâm một chút tới gia sự của thần tử nhưng mới vừa rồi Ôn Đình Trạm lại nói Liễu gia lão nhân đã chết.
Dạ Dao Quang bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Đình Trạm: “Chàng đã ngăn cản tin tức?”
Liễu lão nhân trước khi chết cũng phải đào hố cho Ôn Đình Trạm, chính là nghĩ cho ngày sau cảu Liễu gia, không có khả năng tin còn chưa tới bệ hạ trong tay, người khác liền thay thế. Không có lời cầu xin cuối cùng, người cũng đã chết, bệ hạ cho dù tiếc hận, nhưng người cũng giá lạnh, những nhân tài còn tồn tại mới là quan trọng nhất. Đặc biệt, bệ hạ hiện tại đã ngày càng trọng dụng Ôn Đình Trạm, lập tức còn muốn phái Ôn Đình Trạm đi Tây Ninh nhậm chức.