Vẻ mặt Ly Nguyệt trịnh trọng hẳn lên, cô nghiêm mặt nói: - Mục Lương, lão đã sớm tới Thành Huyền Vũ từ lâu rồi. Có phải lão có mục đích gì không? - Ta cũng không nghĩ ra lão có mục đích gì, với lại trên người lão có vết thương. Mục Lương lắc đầu, lạnh nhạt nói: - Dựa theo cách nói của lão, lão đến Thành Huyền Vũ chỉ vì dưỡng thương. - Không thể thả lỏng cảnh giác, vẫn nên phái người đi nhìn chằm chằm lão vẫn tốt hơn. Ly Nguyệt lộ ra vẻ mặt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.