Sáng sớm, khi bóng tối đã lui xuống, trời đã sáng nhưng vẫn một màu xám xịt. Hồ Tiên đi ra từ trong nhà, cái đuôi che khuất nửa gương mặt, vác một bao da thú xinh xắn, bên trong chứa đồ rất quan trọng. Cô quay người nhìn về phía sau lưng, trong mắt hiện lên tia hơi không muốn rời đi, sinh sống hai mươi mấy năm ở Thành Vạn Yêu, đột nhiên phải rời khỏi, vẫn có hơi không nỡ rời đi. Nhưng nghĩ đến chuyện Áo Cách Tư Cách đã làm, cô tức giận đến nghiến...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.